← Quay lại trang sách

Chương 700 Giáo Hoàng Thần Phục

Một hồi cuồng phong đột ngột nổi lên trong đại điện, tấm rèm bay tứ tung, một vệt ánh sáng màu tím lập tức đánh lên ánh kim quang, một tiếng nổ vang, kim quang tán loạn, lộ ra thân ảnh của Richelieu, mặt mũi hắn đầy hoảng sợ, hai bờ vai bị hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh đặt ở trên, móng tay bén nhọn đâm vào trong áo bào khảm tơ vàng hoa lệ, mạnh mẽ kéo thân thể hắn phóng về sau.

Bành một tiếng, thân thể Richelieu đập vào cây cột kim loại ở mép giường, toàn bộ trụ cột lập tức bị móp méo, lưng hắn chống đỡ phía trên và hoàn toàn bị áp chế.

Rống!

Một âm thanh như mãnh thú gào rú vào mặt hắn, Richelieu chỉ nhìn thấy một đôi đồng tử đen nhánh đầy dữ tợn gần sát tới mang theo hàn khí bức người.

- Không!

Trong đầu hắn lâm vào tuyệt vọng, chỉ có thể hoảng sợ mà nhìn, những điều này tới quá nhanh khiến hắn không kịp chuẩn bị, cũng không kịp ứng biến.

Leng keng!

Có âm thanh lục lạc kim loại truyền đến.

Khí thế áp bách kinh người dừng lại, khôi phục như thường, nhưng trên vai vẫn truyền đến đau đớn khiến Richelieu lập tức thanh tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn là lập tức ra tay, dùng lực lượng mạnh nhất đánh lui thân ảnh khủng bố trước mặt. Nhưng hắn vừa nâng cánh tay liền cảm thấy đau đớn kịch liệt truyền đến như thể bị rút gân, đau đớn đến lập tức mất đi tri giác.

Cánh tay hắn nâng lên lập tức cứng đờ, đau đớn khiến mắt hắn lộ ra một ít thống khổ, đau đớn trên cánh tay hoàn toàn vượt khỏi sức chịu đựng của hắn, đau đớn mãnh liệt hơn việc cánh tay bị chém đứt gấp 10 lần!

Leng keng!

m thanh lục lạc kim loại lại vang lên lần nữa, nhưng có chút không giống với âm thanh lúc trước, lần này lay động đến mấy tiếng.

Vèo một tiếng, Richelieu chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua trước mặt, cơ thể hắn buông lỏng và cơn đau trên vai giảm bớt ngay lập tức. Cùng lúc đó, nữ tử thần bí kiềm chế hắn cũng bứt ra, tốc độ rời đi khiến hắn khó có thể nhìn thấy rõ, dường như mang cả nhiệt độ cơ thể đi khiến hắn có một loại cảm giác mát mẻ không thể tả.

Lúc hắn vội vàng nhìn lại đã thấy nữ tử thần bí này về lại bên cạnh Đỗ Địch An như lúc trước, như người hầu, hoặc như bằng hữu thân mật, lặng yên không tiếng động mà đứng bên cạnh thiếu niên này, không có một âm thanh nào như thể từ đầu đến cuối đều đứng ở đó mà chưa từng động tới.

Cánh tay của Richeliu đã khôi phục như thường, đau đớn vặn vẹo kia cũng khôi phục thành đau đớn bình thường mà hắn có thể nhịn được, mặt mũi hắn đầy khiếp sợ nhìn thiếu niên này cùng với nử tử thần bí bên cạnh, trong lòng hắn rung động đến cực độ, hắn không thể tưởng tượng được nữ nhân trước sau không hề lên tiếng này lại có một lực lượng khủng bố như thế!

Chỉ một chiêu, liền hoàn toàn chế trụ hắn!

Hơn nữa…. nế nàng không thối lui kịp thời, hắn cảm thấy có lẽ mình đã chết đi.

Cái này hoàn toàn là lực lượng áo đảo hắn, hơn nữa còn vượt xa tưởng tượng của hắn, riêng tốc độ cùng lực lượng liền khiến hắn không cách nào phản ứng cùng phản kháng!

- Giáo Hoàng đại nhân, vậy có thể nói chuyện đường hoàng rồi chứ.

Đỗ Địch An nhìn hắn.

Richeliu nghe được lời hắn nói, mặc dù ngoài mặt không để lộ hỉ nộ nhưng trong mắt cũng có một ít cảm xúc phức tạp, lúc trước hắn không nóng lòng kêu cứu, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn tự tin với sức mạnh của mình liền có thể giải quyết hết Đỗ Địch An, dù sao nếu hắn cũng không thể đánh bại đối thủ thì toàn bộ Mgoaji Bích này đoán chừng cũng không ai có thể ứng phó nổi.

Nhưng trong thời gian giao thủ ngắn ngủi đã nghiền nát tự tin cùng lực lượng trong lòng hắn!

- Ngươi có lực lượng mạnh như vậy thì chúng ta còn gì để nói chuyện?

Richeliu nắm chặt bàn tay, nói.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Ta với các ngươi không giống nhau, ngươi là người đáng giá tôn kính, ta có thể cho ngươi một cơ hội trao đổi ngang hàng.

Richeliu liền giật mình ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên này, nhìn thấy biểu lộ thong dong thì đột nhiên cảm nhận được một tâm tình khó tả, hắn khẽ cười khổ, nói:

- Ngươi hoàn toàn có thể đánh bại ta, bức bách ta để làm những việc ngươi muốn, cần gì phải nói nhiều với ta như vậy?

Đỗ Địch An nhìn hắn, nói:

- Nếu là người khác hỏi thì còn có thể hiểu được, nhưng Giáo Hoàng đại nhân hỏi ra lời này, không phải có chút kì quái sao?

Richeliu sửng sốt một chút, nhanh chóng ý thức được ý tứ trong lời nói của hắn, cũng hiểu được vì sao Đỗ Địch An noi nhiều như vậy, trong lòng không khỏi có một cảm giác quái dị.

- Ngươi thật sự muốn ta trung thành với ngươi?

- Ngươi không muốn sao?

Đỗ Địch An nhìn hắn nói:

- Động thủ chỉ có thể khiến miệng người phục, dùng tài hùng lại có thể khiến người tâm phục khẩu phục, từ xưa đến nay, lực lượng ngôn ngữ thường còn hơn thiên đao vạn kiếm, đáng tiếc là hết lần này tới lần khác tất cả ngôn ngữ trao đổi lại cần dưới nắm đấm, cái này giống như một huyền thoại.

Trong lòng Richeliu chấn động, hắn phải thừa nhận rằng những lời này rất có lý, ít nhất ở độ tuổi này, hắn không thể nghĩ ra những lời như vậy, thiếu niên này ngoài lực lượng ra thì thứ đáng sợ hơn tựa hồ chính là nội tâm trí tuệ của hắn!

- Ngươi thật sự rất thông minh.

Hắn trầm mặc một lát, chậm rãi nói:

- Xem ra, trước kia chúng ta đều xem thường ngươi, ngươi có thừa lực lượng nhưng lại hiểu được cách để thu phục người có lực lượng chính là một kẻ liều lĩnh, người có sẵn lực lượng như ngươi lại có sự hiểu biết sâu sắc về “sức mạnh” hơn những người thường. Nếu thế giới ở thời đại này tốt hơn, thì ngươi hoàn toàn có một sự nghiệp phi phàm!

Hắn nói rất nghiêm túc, bởi vì những lời nói này chính là cảm xúc thật của hắn.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Quá khen rồi, ngươi cũng nên đưa ra lựa chọn rồi, hi vọng ngươi có thể đưa ra một cái lựa chọn thông minh.

Richeliu im lặng, qua hồi lâu mới nói:

- Nếu như ta thần phục thì ngươi dám dùng ta sao? Ngươi không sợ ta dùng tin giả, sau đó đưa tin giả để bán đứng ngươi?

- Ta tự có cách.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.

Richeliu nhìn hắn một cái, khí phách của thiếu niên này khiến hắn có chút ghen ghét cùng với may mắn, ghen ghét là ở tuổi này lại có tâm trí không hề thua kém mình, còn may mắn chính là nhân vật như vậy không sinh ra ở cùng thời đại của mình, nếu không, cuộc sống Giáo Hoàng trong nhiều năm của hắn chưa hẳn đã được an ổn.

- Ta hình như không có lựa chọn, ta nguyện ý thuần phục ngươi, chỉ cần ngươi tin ta.

Richeliu híp mắt nói.

- Rất tốt.

Đỗ Địch An vỗ vỗ bàn tay, bên ngoài lại không hề cười, bình tĩnh nói:

- Người biết điều luôn đáng yêu hơn một chút, bây giờ ta cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, chuẩn bị thoái vị đi, ta muốn trong vòng bảy ngày, ngươi hãy đưa vị trí Giáo Hoàng cho thân tín của ta.

Trong lòng Richeliu trầm xuống, cau mày nói:

- Ngươi không tin ta?

- Ta tin.

Đỗ Địch An nói:

- Ta tin ngươi sẽ nghe lời của ta.

Richeliu nghẹn lời, không phản bác được, một lát sau mới nói:

- Tuân theo phân phó của ngươi thì ta có được gì? Sau khi thoái vị thì ngươi sẽ diệt trừ ta?

- Ngươi quá xem thường ta rồi.

Đỗ Địch An nói:

- Tất cả những người trung thành với ta, chỉ cần không phản bội ta thì đều sẽ không bị ta phản bội, đây là quy tắc của ta! Hơn nữa, nếu ta thực sự muốn lấy được vị trí Giáo Hoàng, cho dù hiện tại giết ngươi cũng có thể có được, ta chỉ cần thu phục toàn bộ bọn trưởng lão, khiến họn hắn tuyển cử ta, ta tin cho dù là kẻ đó là giáo đồ thực tập bừa bãi vô danh cũng có thể leo lên bảo tọa của Giáo Hoàng, ngoài ra sẽ không có bất kỳ dị nghị nào từ dân thường.

- Bất kỳ lý lịch gì cũng có thể tố tạo, chỉ cần có đại nhân vật đứng ra làm chứng thì chính là chứng cớ tốt nhất, không phải sao?

Sắc mặt Richeliu biến hóa, hắn biết Đỗ Địch An nói không hề sai, nếu thật sự thu phục toàn bộ đoàn trưởng lão thì vị giáo hoàng như hắn có tồn tại cũng như không, hơn nữa với lực lượng của Đỗ Địch An thì hoàn toàn có thể làm được điểm này, chỉ là hơi phiền chút thôi.

- Ngươi đi cùng ta, đợi tương lai ta hoàn thành nghiệp lớn, vị trí của ngươi sẽ không chỉ là Giáo Hoàng ở một Ngoại Bích nho nhỏ, dù ngươi muốn là viện trưởng Tu đạo viện cũng không phải không có khả năng.

Đỗ Địch An ném quả ngọt nói:

- Nhưng trước hết, cần ủy khuất một thời gian ngắn cho ngươi rồi, hi vọng ngươi có thể thông cảm và phối hợp.

Sắc mặt Richeliu biến ảo, hắn biết rõ, một khi lựa chọn bước này sẽ không còn đường lui, trong lòng không khỏi có chút bi thương, hắn đã từng đứng ở đỉnh cao nhất, nhưng hôm nay lại bị người khác ức hiếp đến không có sự lựa chọn, chỉ có thể phụ thuộc.

- Ta biết rồi.

Trong lòng Richeliu thầm than, âm thanh có hơi bất đắc dĩ.

Đỗ Địch An nói:

- Trong đoạn thời gian thoái vị này, ngươi không thể sống ở đây, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi mới, ngươi chỉ đợi lệnh và cũng ở đó để truyền đạt đến Giáo Đình.

Richeliu giật mình, lập tức hiểu là Đỗ Địch An phòng việc hắn âm thầm phản bội, muốn ngăn hắn tiếp xúc với những nhân viên khác của Giáo Đình, rõ ràng Đỗ Địch An nói “tự có cách” chính là cái này.

- Ta biết rồi.

Hắn không nói gì, đáp ứng.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu nói:

- Hiện tại, ngươi chuẩn bị lưu lại một cái thủ dụ, nội dung là đêm nay ngươi gặp thích khách, bản thân bị trọng thương nên cần an dưỡng.

- Gặp thích khách?

Richeliu nghe nói như vậy, cảm thấy Đỗ Địch An thật lớn gan, rõ ràng tự báo hành tung nhưng liền chú ý đến thi thể trên đất, sắc mặt không khỏi biến hóa, “thích khách” theo lời Đỗ Địch An hơn phân nữa chính là hắn, cũng có thể giải thích là hắn chết ở chỗ này, đồng thời cũng có thể ở đằng sau ổn định việc thoái vị….

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có chút rung động, đột nhiên có hơi cảnh giác.