Chương 701 Di Chuyển Suốt Đêm
Ta biết rồi.
Richeliu đáp ứng.
Đỗ Địch An làm ra tư thế mời. Richeliu hiểu ý liền đi đến trước bàn sách của mình ở một bên đại điện, lấy ra một quyển trục thủ dụ cùng với bút viết, một lát sau, sau khi viết xong thủ dụ lập tức quay người đưa cho Đỗ Địch An xem qua.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, hoàn toàn như lời mình nói, không có nội dung dư thừa cùng ám hiệu. Hắn gật đầu nói:
- Được rồi, ngươi chuẩn bị một chút, rời đi cùng ta.
Richeliu thấy việc cũng đã đến nước này nên không nói gì thêm, yên lặng đến bàn sách lấy ra một ít vật phẩm bên trong ngăn kéo, trong đó có cả một chiếc bút lông ngỗng mạ vàng đựng bên trong ống bút.
Đỗ Địch An nhìn hắn thu dọn đồ đạc, chỉ vào một vật, nói:
- Hộp đen này là gì?
- Là hộp chứa đựng huy chương kỵ sĩ lúc ta tấn chức đội trưởng kỵ sĩ, ta vẫn luôn giữ làm kỷ niệm.
Richeliu nói.
Đỗ Địch An chậm rãi nhìn qua từng đồ vật trong bao đồ, nhìn qua bút lông ngỗng đắt đỏ, những trang giấy có hoa văn kỳ lạ được khắc bằng tuyết trắng, huy chương khắc đồ án kỳ lạ, tiểu đinh tử màu bạc…. đủ loại vật phẩm đủ loại kiểu dáng.
Hắn nhìn qua từng cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Richeliu, nói:
- Ngươi thật sự muốn mang theo những vật này?
Richeliu chua xót nói:
- Khoảng thời gian sau này, ta đoán chừng không thể về lại đây, những vật này tuy không có công dụng thực tế gì nhưng đều là những thứ quý giá của ta, như tiểu đinh tử này, trong một lần ta chấp hành nhiệm vụ bị rơi vào bẫy, bị đồng bọn hãm hại, hắn đã dùng đinh tử này đâm vào lồng ngực của ta, may thay còn thiếu chút nữa nếu không lúc đấy ta đã chết rồi, cho nên nhiều năm qua ta vẫn luôn cất nó bên người để cảnh báo bản thân.
Đỗ Địch An nhìn thẳng vào mắt hắn, Richeliu cũng không hề tránh né mà nhìn lại, một lúc sau, Đỗ Địch An chậm rãi thu hồi ánh mắt, gật đầu nói:
- Nếu ngươi muốn mang đi, ta sẽ cho ngươi mang đi.
Richeliu thở phào nhẹ nhõm, chân thành nói:
- Cảm ơn!
Đỗ Địch An không nói thêm gì, quay người dắt Helisha đi vào cửa sổ bên cạnh để cùng đợi Richeliu.
Richeliu nhanh chóng buộc bao lại, đuổi theo Đỗ Địch An.
Sắc đêm buông xuống.
Đỗ Địch An bảo Richeliu dẫn đường xuống núi, dưới sự dẫn đường của Richeliu, hai người tránh được tất cả thủ vệ, xuống núi thành công, trên đường không làm kinh động bất kỳ thủ vệ nào.
Richeliu không hề mượn cơ hội để kêu cứu, lúc Đỗ Địch An bảo hắn dẫn đường cũng đã biết là đang khảo nghiệm hắn, nhưng chút khảo nghiệm ấy đương nhiên không làm khó được hắn, hơn nữa hắn cũng biết rõ, cho dù kinh động đến thủ vệ cũng khó có thể bắt được Đỗ Địch An, ngược lại mình sẽ lập tức bị đánh gục.
Sau khi đến núi Uto, Đỗ Địch An lập tức lấy lại quyền dẫn đường, dẫn Richeliu vào khu phố vắng vẻ rồi nhanh chóng rời đi, sau vài giờ, Đỗ Địch An cùng Richeliu đã về tới lâu đài cỗ bên bờ sông Teza.
Lúc hai người đi vào lâu đài cổ, Kacheek, Gladly (Greely, vì phải đổi tên hán việt sang tiếng anh nên thỉnh thoảng có chút nhầm lẫn về tên nhân vật, hi vọng mọi người thông cảm) cùng Nicotine đã về sẵn đợi lệnh đều sợ ngây người, không tin được mà nhìn Giáo Hoàng Richeliu đằng sau Đỗ Địch An, không ngờ người chỉ có thể nhìn trên ảnh lại xuất hiện ở nơi này.
Đỗ Địch An gọi Nicotine tới, nói:
- Căn cứ gieo trồng bên kia thể nào rồi?
Nicotine kinh ngạc nhìn Richeliu sau lưng Đỗ Địch An, nghe vậy vội nói:
- Bẩm thiếu gia, căn cứ gieo trồng đã khôi phục như thường ngày, tất cả công nhân đề đã được trấn an.
- Đã có thành phẩm chưa?
Đỗ Địch An hỏi.
Nicotine cung kính nói:
- Đã sớm có, tất cả đều trữ hàng trong kho hàng theo phân phó của ngài.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Lập tức đi lấy một ít đến đây.
Nicotine hơi giật mình, vừa định hỏi ngay bây giờ sao, nhưng lập tức hiểu mà nói:
- Vâng, thiếu gia.
Nói xong nhanh chóng quay người rời đi, dẫn theo một con ngựa và biến mất trong bóng đêm.
Richeliu nghe thấy lời của Đỗ Địch An, nhíu mày, căn cứ gieo trồng? Căn cứ gieo trồng cái gì?
Sau khi Nicotine rời đi, Đỗ Địch An gọi Noyes, nói:
- Bây giờ ngươi đến khu thứ 9, gọi Mắt Ưng lấy hai bộ thiết bị phân giải, một bộ là thiết bị phân giải Luyện kim thuật sĩ dùng, một bộ là Ma dược sư dùng, loại tốt nhất.
Noyes do dự một cái, nhận lệnh nói:
- Vâng, thiếu gia.
Sau khi tham gia vào cuộc hành động trấn áp di chuyển của khu 12 Hắc ám giáo đình, xem chừng hắn trở lại khu thứ 9 chắc sẽ không bị trục xuất và truy đuổi.
Sau khi Noyes rời đi, Đỗ Địch An bảo Gladly đi trộm một ít tài liệu báo cáo về thị trường, sau đó đưa danh sách mình cần cho nàng, với năng lực cùng Ma Ngân Hắc chức giả của Gladly thì việc đi trộm chỉ là chuyện nhỏ.
Richeliu nhìn Đỗ Địch An phát ra một loạt mệnh lệnh, trong lòng nghi hoặc, cảm nhận được một loạt nguy cơ không thể giải thích, thiếu niên này hình như đang dự tính chuyện gì đó, hơn nữa còn đã sớm trong kế hoạch! Điều đáng ghét là hắn đã không chú ý đến những chuyện liên quan đến thiếu niên này, sau khi thiếu niên này bị bắt đến khu Nội bích thì lại không chú ý đến mấy tên thủ hạ trước kia của hắn, thật quá chủ quan.
Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, hắn cũng không phải là không chú ý qua mà đã từng lưu ý đến trong một khoảng thời gian, nhưng biểu hiện của những tên thủ hạ của Đỗ Địch An đều vô cùng an phận, nên không có truy tra. Dù sao lúc đó Đỗ Địch An đã hoàn toàn bị hắn khống chế, nên những thủ hạ của hắn đã sớm không quan trọng nữa rồi.
Nhưng ai có thể ngờ được, mới mấy tháng ngắn ngủn mà thiếu niên này đã thoát khỏi khống chế của hắn, còn giẫm lên người hắn, nếu lòng cảnh giác của hắn đối với thiếu niên này cao hơn, triệt để điều tra thì có lẽ không có kết cục hôm nay rồi.
Hắn lắc đầu thở dài, trong lòng thầm hận.
Đỗ Địch An liếc nhìn qua Richeliu, nói với Kacheek:
- Mel tiên sinh đã tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi, nhưng vẫn không chịu nói.
Kacheek liền nói.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu:
- Vậy hai tiểu nha đầu kia, đã mở miệng chưa?
- Không có, các nàng quá cứng miệng, ta tách hai người ra nhưng vẫn không chịu hé miệng, đến câu xin tha thứ đều không có.
Kacheek cười khổ nói.
Đỗ Địch An gật đầu:
- Vậy nghĩa là vẫn chưa tới điểm mấu chốt của các nàng, ngươi không cần thương hoa tiếc ngọc rồi.
Kacheek vò đầu:
- Ta đã rất thô bạo rồi.
- Ta nói đến không phải là động tác, mà là tra tấn tinh thần, hiểu không?
Đỗ Địch An dùng giọng điệu dạy bảo nói ra.
Kacheek lập tức hiểu rõ nói:
- Ta biết rồi.
- Đi thôi, bất kể thủ đoạn gì, ta muốn nhìn thấy các nàng xin tha thứ, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm.
m thanh Đỗ Địch An lạnh lùng nói.
Kacheek gật đầu, lập tức đi lên lầu.
Richeliu nghe được lời của Đỗ Địch An, sắc mặt khẽ biến hóa, không ngờ tới người tru diệt gia tộc Mel lại là Đỗ Địch An! Thiếu niên này tuổi còn nhỏ, vậy mà trong tay đến cùng đa dính bao nhiêu tiên huyết?
Môi hắn khẽ nhúc nhích, nói:
- Gia tộc Mel đã bị ngươi diệt sạch, già trẻ một cái đều không lưu, ngươi vì sao còn muốn tra tấn các nàng?
- Thật sự một cái không lưu sao?
Đỗ Địch An liếc qua hắn.
Richeliu khẽ giật mình.
- Nếu ta nhớ không lầm, một vị thiếu gia của gia tộc Mel, tên là Merk, hình như chính là Quang Minh kỵ sĩ của Quang Minh giáo đình các ngươi, tuổi trẻ tài cao, đêm phát sinh việc đó hắn cũng không có ở nhà, sau đó liền biến mất từ Quang Minh giáo đình các ngươi, ngươi biết tung tích hắn không?
Đỗ Địch An đạm mạc nói.
Richeliu tỉnh ngộ lại, lắc đầu nói:
- Ta không chú ý qua những thứ này, nhưng ngươi muốn điều tra, ta viết một bức thư trở về lập tức cho ngươi đáp án.
- Không cần.
Đỗ Địch An nói:
- Cự Bích tuy lớn, nhưng không lớn bằng thế giới, muốn tìm một người cũng không phải là khó.
Richeliu nghe xong có chút kỳ quái nhưng không hỏi nhiều.