Chương 707 Giám Giáo Sứ
Tráng hán không hề thương hoa tiếc ngọc, mặt mũi đầy dữ tợn níu lấy tóc nữ nhân, liên tục đập vào mặt nàng, chiêu thức đơn giản thô bạo, mỗi một quyền đều khiến mặt nàng đầy máu.
Nữ nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy cánh tay tráng hán ra sức giãy dụa nhưng không hề có chút tác dụng nào. Sự cố gắng giãy dụa của nàng nhanh chóng yếu đi, tiếng kêu thảm thiết dần ngừng lại, cánh tay ôm lấy cánh tay của tráng hán vô lực mà buông xuống, chỉ còn tiếng rên rỉ thống khổ rất nhỏ.
- Đập vỡ đầu của nàng ta!
- Dùng thêm chút lực nữa, dùng thêm chút lực nữa!
Tiếng kêu gào điên cuồng dưới dưới đài.
Tráng hán ngẩng đầu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó ánh mắt lại dời đến nữ nhân trước mặt, hắn nâng nắm đấm đập tới nàng, một quyền lại một quyền đến khi mu bàn tay run lên mới ngừng lại, mà lúc này tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng ngừng lại, mất đi hô hấp.
Tráng hán buông tóc nàng ra, thi thể nữ nhân ngã xuống đài, gương mặt bị đánh gãy lần lượt nhìn qua những khuôn mặt hưng phấn bên ngoài lưới sắt, đôi mắt cụp lại, vô thần, trống rỗng.
Không một ai chú ý tới, trong đôi mắt tối như mực của nàng thoáng hiện qua một thân ảnh.
Đằng sau trường đấu là một lối đi nhỏ, phía sau lối đi nhỏ này là tường vây tròng, cách tường vây này một đoạn liền có một con đường rộng, lúc này có người đang lục tục rời khỏi tính phòng, quay người đi thằng đến thông đạo đằng sau, còn những người còn lại vẫn nồi ở thính phòng hào hứng chuẩn bị xem trận tiếp theo.
Thông đạo u ám thưa thớt ánh đèn, hành lang cực kỳ thâm thúy và nhiều lối rẽ, người đến đây như thể biết rõ thông đạo này, nhìn về vị trí mà mình muốn đi đi đến.
Prana đi về hướng ngài cùng bên trái trong hành lang, trên hành lang này thường cách một đoạn sẽ có một cánh cửa, bên trong có từng gian phòng. Prana đi dến trước cửa phòng có khắc hoa văn ánh kim có chữ số “108”, vừa mới lại gần liền nghe bên trong truyền ra từng đợt tiếng khóc non nớt, trong lòng hắn thầm than, biết rằng vị đại nhân này lại lên cơn nghiện rồi.
Hắn đưa tay khẽ gõ cửa, sau đó đứng đợi ở cửa ra vào.
Một lát sau, trong phòng truyền đến một âm thanh táo bạo:
- Ai mà không có mắt như vậy, muốn chết à?
Prana vội cung kính nói:
- Đại nhân, là ta, LukeLand đại nhân bảo ta truyền lời cho ngài.
LukeLand tuy là cái họ, nhưng đằng sau có thêm chữ “đại nhân” thì liền biết là LukeLand - Ste.
- Vào đi!
m thanh bên trong trầm giọng nói, đầy sự tức giận.
Cửa phòng bên trong mở ra, một kỵ sĩ trẻ tuổi với làn da trắng nõn mỉm cười nhìn Prana, nói khẽ:
- Mời tiên sinh.
- Đa tạ.
Prana không dám lãnh đạm, biết rõ người này là tâm phúc bên cạnh vị đại nhân này, cũng là nam nhân mà hắn sủng ái nhất.
Hắn đi vào trong phòng, giọng trẻ con non nớt là hắn nghe được lúc trước liền hiện rõ ràng hơn, chỉ thấy đây là một căn phòng cực kỳ lớn, bên trong bày biện một cái giường lớn cùng với mấy tủ quần áo, ngoài ra còn có một vài giá đỡ treo dụng cụ kỳ quái cùng với một khung binh khí, đồ vật trên kệ cũng không phải đao kiếm mà là roi dài cùng với dây thừng với gai sắt chằng chịt.
Thoạt nhìn trông giống như phòng giam của một tù nhân.
Prana nhìn qua hướng giường, nhìn thấy một trung niên nhân tựa trên giường lớn, trong ngực ôm hai thân ảnh xinh xắn, theo thứ tự là một nữ hài bảy tám tuổi cùng với một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi, hai tiểu hài này tương đối sạch sẽ, rõ ràng không phải người khổ cùng, đúng là cực kỳ đáng yêu.
Chỉ là lúc này trên mặt hai tiểu tài tử có nước mắt, đôi mắt đen lúng liếng đầy sự sợ hãi, mỗi khi bàn tay trung niên nhân vuốt ve qua tóc bọn chúng, sợ hãi trong mắt chúng liền tăng lên một phần.
Trên giường, ngoại trừ hai tiểu hài tử này còn có ba tiểu hài tử khác, nhưng đều ngồi ở bên giường, thân thể cuộn mình lại, phát ra tiếng nức nở trầm thấp.
Prana nhìn thoáng qua, tuy cảm thấy không ổn nhưng cũng không nhíu mày, mặt ngoài cực kỳ bình tĩnh.
- Đại nhân, LukeLand đại nhân bảo ta nói cho ngài, có tin tức của Giáo Hoàng đại nhân.
Prana cung kính nói.
Trung niên nhân trên giường chau mày, hừ lạnh hỏi:
- Sống hay chết?
Nghe thấy lời nói không hề có cấp bậc này, Prana cũng không hề giật mình, cung kính đáp:
- Thân thể Giáo Hoàng đại nhân hình như không có vấn đề gì, sau khi tiến hành Cầu phúc tế ở Quảng trường Martha liền lại mất tích.
- Hửm? Chuyện gì sảy ra?
Trung niên nhân không vui nói:
- Lão già này ăn no rồi không có chuyện gì làm, chạy khắp nơi làm gì?
Prana cung kính nói:
- LukeLand đại nhân bảo nhắn mời đại nhân qua nói chuyện.
- Thật phiền!
Trung niên nhân có chút không kiêng nhẫn, nhưng nói tới nói lui vẫn là chậm rãi ngồi dậy, dùng tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của hai tiểu hài tử bên cạnh, táo bạo trong mắt liền chuyển thành tham lam cùng dục vọng, hắn liếm liếm bờ môi, ôm lấy tiểu nữ hài dùng sức hôn rồi hạ xuống.
Tiểu nữ hài sợ tới mức kháng cự, bàn tay bé nhỏ đẩy lồng ngực của hắn, nhưng sao có thể chuyển được nửa phần.
Đột nhiên, tiểu nữ hài hét lên một tiếng, lớn tiếng khóc.
Lúc này, trung niên nhân buông lỏng miệng ra, trong miệng ngậm lấy nửa khối huyết nhục mềm mại, nhẹ nhàng nhai nuốt, rõ ràng là một bờ môi của tiểu nữ hài.
- Mỹ vị.
Trung niên nhân vô cùng hưởng thụ nhắm mắt nhấm nuốt, sau khi nhai nuốt mới chậm rãi mở to mắt sờ đầu tiểu nữ hài, ánh mắt lộ ra sự cưng chiều, nói khẽ:
- Phải nghe lời, phải nghe lời, biết không?
Tiểu nữ hài không ngừng khóc lớn, đau đến kêu to, lệ đầy mặt.
Trung niên nhân mỉm cười, đứng dậy xuống giường, toàn thân hắn trơn bóng, đi chân trần trên sàn nhà gỗ, nói với kỵ sĩ trẻ tuổi cạnh cửa:
- Lấy y phục của ta đến.
Kỵ sĩ trẻ tuổi cung kính gật đầu, lấy ra một bộ đồ tây đẹp đẽ trong tủ quần áo bên cạnh đến trước mặt hắn, giúp hắn mặc y phục.
Trung niên nhân đưa tay, hưởng thụ sự hầu hạ, đợi hắn mặc cà vạt xong, hỏi:
- Ngươi không có ghen chứ?
- Sao lại có thể.
Mặt kỵ sĩ trẻ tuổi ửng đỏ.
Trung niên nhân ha ha cười, tự tay điều chỉnh cà vạt, soi lại chính mình trong gương, tương đối thõa mãn, sau đó mới đến đeo mũ và đồng hồ, khí chất thanh lịch, thoạt nhìn có vẻ là người có lễ nghĩa và được giáo dục cao.
- Đi thôi.
Trung niên nhân nói.
Kỵ sĩ trẻ tuổi nhìn năm đứa bé trên giường, nói:
- Vậy bọn chúng?
- Giống nhu thường ngày, giết rồi cho cá chạch nhỏ ăn.
Trung niên nhân tùy ý nói, nói xong liền buộc cúc áo, quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
- Quần áo còn chưa mặc xong, làm gì mà đã vội ra ngoài như vậy?
Một âm thanh bình thản vang lên.
Trung niên nhân nghe thấy âm thanh này, không suy nghĩ nhiều mà cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy cúc áo hưa được buộc lại, hắn nhướng mày giận dữ, đột nhiên kỵ sĩ trẻ tuổi đằng sau giật mình kêu lên:
- Ngươi, ngươi là ai?
Nghe nói vậy, trung niên nhân mới kịp phản ứng, lông tơ toàn thân dựng lên, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bên cạnh cửa có một thân ảnh đứng đấy từ lúc nào chiếc mũ che hơn nửa khuôn mặt lộ ra chiếc cằm trắng nõn tuấn tú.
- Giám giáo sứ mà Tu đạo viện phái tới, lực cảm giác lại yếu vậy sao?
Đỗ Địch An xốc mũ lên, đạm mạc nhìn trung niên nhân:
- Cúc áo thứ nhất liền sai rồi, vậy cũng không phát giác được, là ngươi quá chết lặng hay là sớm đã không nhìn rõ đúng sai?