← Quay lại trang sách

Chương 708 Hành Hạ Đến Chết

Nghe thấy ba chữ “Người giám sát”, trung niên nhân lập tức biến sắc, kinh sợ nhìn Đỗ Địch An:

- Ngươi là ai?

Ở toàn bộ Ngoại Bích, người biết được cách xưng hô này chỉ có mấy người, cho dù trước mắt hắn ở nhờ gia tộc LukeLand cũng không biết được thân phận này của hắn, chỉ biết hắn là đại nhân vật trong khu Cự bích đến.

- Ngươi, ngươi là Riley điện hạ?

Prana bên cạnh dựa vào ánh sáng nhạt của huỳnh quang thạch mà nhìn rõ bộ dáng Đỗ Địch An, hắn lập tức khiếp sợ:

- Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải ngươi mất tích sao?

- Riley?

Trung niên nhân thấy hắn kích động, lập tức nói:

- Ngươi biết sao?

Prana liền nói:

- Đại nhân, Riley điện hạ là kỵ sĩ xuất sắc nhất của Giáo Đình chúng ta trong hai mươi năm, thiên phú kiếm thuật cực cao, lại xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng hắn sớm đã mất tích, nghe nói là hi sinh trong lúc thi hành nhiệm vụ, không ngờ….. Kỳ quái, Riley điện hạ không phải tóc vàng sao, sao lại thành tóc đen?

Nói đến đây, ánh mắt hắn lộ ra nghi hoặc.

- Người của Giáo Đình?

Trung niên nhân nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc đầu nghe Đỗ Địch An nói ra thân phận của hắn còn tưởng Đỗ Địch An là người đến từ khu Nội bích, không ngờ chỉ là một kỵ sĩ nhỏ trong Quang Minh giáo đình, cái gì mà xuất sắc nhất trong hai mươi năm…. Hắn hoàn toàn không thèm ngó tới, không có Thần Dịch, không có bí kỹ, cho dù ngươi thông minh cỡ nào cũng chỉ là dân đen hạ đẳng!

- Lúc ta giết người, rất không thích nói nhiều.

Đỗ Địch An chậm rãi nhấc dao găm trong tay:

- Nhưng người giống như ngươi, một dao ngầm đánh gục thì thật sự quá tiện cho ngươi rồi. Chết cũng không đáng sợ, bởi vì sau khi chết ngươi đều không cảm nhận thấy đau đớn thì làm sao sợ hãi? Cho nên chỉ có chậm rãi khiến ngươi chết đi, cho ngươi chấm nháp nỗi đau, mới có thể khiến ngươi cảm nhận được sự sợ hãi, tuyệt vọng!

Nói đến đây, đôi mắt tối như mực hơi nheo lại, lộ ra một ít ác ý.

Trung niên nhân nghe thấy lời của Đỗ Địch An, xùy cười một tiếng, nói:

- Biết rõ thân phận của ta còn dám đi tìm cái chết, ta khuyên ngươi hãy trung thực nhận tội, ngươi còn không biết người phái ngươi tới, mục đích chính là cho ngươi đi chịu chết sao? Bởi vì hắn không nói cho ngươi biết ta mạnh bao nhiêu….

Vèo!

Một hồi gió nhẹ nổi lên đã cắt đứt câu nói kế tiếp của hắn.

Đột nhiên, một quyền đấm xuất hiện và đập vào mặt hắn, thân thể hắn trực tiếp ngã ra sau, rơi trên chiếc giường và lăn mấy vòng.

Phốc! Phốc!

Cùng lúc đó, âm thanh ma sát của hai lưỡi dao cắt vào huyết nhục vang lên, kỵ sĩ trẻ tuổi cùng Prana bên cạnh đầy kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, miệng hơi động nhưng nói không nên nửa chữ, tiên huyết chảy ra từ yết hầu, hai người té xuống mặt đất.

Trung niên nhân nằm bò trên giường, đầu óc hỗn độn, trước mắt quay cuồng, hắn cố gắng quay đầu nhìn lại, thân ảnh Đỗ Địch An đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống hắn, hình như cũng không có ý tiếp tục công kích.

Hắn nín thở, cảm giác choáng váng kia lập tức biến mất không ít, hắn vội lấy tay chống và nhảy về phía sau xuống bên kia giường, hắn nhanh chóng sờ soạn dưới giường và rút ra một chiến đao màu bạc.

Sau khi cầm chặt chiến đao, lòng hắn hơi ổn định lại, choáng váng lúc này cũng biến mất, hắn gắt gao nhìn Đỗ Địch An ở phía đối diện, trong lòng đầy sự khiếp sợ, hơn nữa cũng mờ mịt, không phải Prana nói tên kia là một kỵ sĩ nhỏ trong Giáo Đình sao? Lực lượng giới hạn ở Ngoại Bích không phải là Cao cấp Thú Liệp giả sao? Nhưng lực lượng cùng tốc độ mà người này vừa bộc phát ra, rõ ràng hắn không cách nào phản ứng!

Hắn là một Sơ cấp Giới Hạn giả, hơn nữa còn nắm giữ bí kỹ chiến đấu mà Tu đạo viện truyền thụ cho, hiếm thấy thất bại khi chiến đấu với người cùng cấp độ, nhưng mà vừa rồi, rõ ràng vừa đối mặt liền thua!

Hơn nữa còn thua triệt để, nếu người này vừa công kích bằng binh khí thì lúc này hắn đã chết!

Tuy hắn chủ quan nhưng tốc độ phản ứng của người này tuyệt đối không phải Thú Liệp giả có thể đạt được, cho dù là Ma Ngân cực kỳ hiếm thấy!

Đỗ Địch An hờ hững nhìn hắn, thân thể bất động bỗng nhiên lóe lên di chuyển rất nhanh khiến trung niên nhân nheo mắt, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một quang ảnh mơ hồ, hắn sợ tới mức vội vung đao, ngân quang lập lòe, vô số ánh đao tạo thành một tấm khiên che phủ hắn.

Đột nhiên, hai chân hắn đau xót như bị một côn thép nện vào, thân thể lập tức mất ổn định mà té xuống.

Hắn bình tĩnh trở lại, trong ánh đao rậm rạp xuất hiện khe hở, hắn nâng tay kia chống xuống đất để ổn định thân thể, nhưng một vệt ô quang đột nhiên mất khỏi hàng ngũ và phóng tới kích trên lồng ngực hắn.

Đau nhức kịch liệt nơi tim lập tức truyền đến và hắn đập mạnh xuống sàn gỗ, tất cả đều chấm dứt trong vài giây.

Lúc cơn đau ở ngực truyền đến, trung niên nhân vừa muốn nhịn để phản kích liền cảm thấy tay cầm dao bị một bàn tay lạnh buốt nắm, nếu nói là bàn tay thì chẳng phải là một khối hàn băng sao.

Răng rắc một tiếng, xương cốt ở cổ tay bị vặn ngược trật khớp, hắn đau đến nổi gầm lên một tiếng, nâng tay kia đập tới.

Nhưng tay kia vừa mới nâng lên cũng bị một bàn tay bóp chặt, còn không đợi hắn giãy giụa, một hồi đau nhức kịch liệt truyền đến, tay trái cũng bị vặn ngược trật khớp.

- Ngươi thích tiểu hài tử thì liền cho ngươi biến thành tiểu hài tử.

m thanh lạnh lùng bình tĩnh của Đỗ Địch An truyền ra, dường như sau khi bộc phát chiến đấu kịch liệt vẫn còn thừa sức.

Trung niên nhân vẫn chưa kịp phản ứng lời này có nghĩa gì liền cảm nhận được hai chân cũng bị nắm, sau một khắc, hắn liền hiểu ra.

Một hồi âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên, đau đớn lập tức truyền đến khiến trung niên nhân kêu lên thảm thiết, chỉ là tiếng kêu vừa mới phát ra thì trong miệng đã bị nhét một vật, sau đó chính là âm thanh A A A.

Khẽ đảo mắt, Đỗ Địch An đã khiến tứ chi của trung niên nhân gấp đan chéo, hắn ngồi lên tay chân đan chéo, nhìn vào phần sau gáy của trung niên nhân và vuốt ve dao găm đưa đến bên cạnh lỗ tai trung niên nhân, ngón tay vừa hơi dùng lực, một lỗ tai liền bị gọt xuống, máu chảy như suối, đau đến nỗi toàn thân hắn rung động.

- Lúc đầu ngươi có thể hưởng thụ cái chết mà không có bất kỳ đau đớn nào.

Đỗ Địch An dừng chủy thủ trên mặt hắn, cái cổ kéo lê từng vết thương, thỉnh thoảng dùng chủy thủ đâm vào những vết thương này, đạm mạc nói:

- Nhưng ngươi sai ở chỗ, ngươi đã giết người không cần thiết, ngươi phải biết rằng, con người là một loại tài nguyên, nhưng ngươi thật ngu ngốc khi lãng phí tài nguyên quý giá một cách không cần thiết như vậy!

Trung niên nhân đau đến nỗi ngũ quan vặn vẹo, kêu to.

Đỗ Địch An chuyển động dao găm, nhanh chóng cắt xuyên qua cơ thể và cắt nó ra khỏi bàn tay bàn chân bị gãy, một đầu cánh tay lộ ra cả xương cốt, sau hơn mười phút hắn mới chấm dứt tánh mạng của trung niên nhân bằng một đao.

Năm đứa trẻ trên giường lớn sợ tới mức vội túm tụm lại một góc, lạnh run.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua bộ dáng sợ hãi của mấy hài tử kia, thấp giọng nói:

- Theo như các ngươi thấy, ta cũng không khác gì hắn, không phải sao?

Năm đứa bé chỉ sợ hãi nhìn hắn, nữ hài lúc trước bị cắn mất bờ môi khóc lớn.

- Có lẽ có điểm khác biệt.

Đỗ Địch An thấy nét mặt bọn chúng, lại tự nhủ:

- Đáng sợ hơn một điểm.

Hắn lại đeo lên cái mũ, sau đó vượt qua giường lớn, kéo cửa đi ra khỏi phòng.

Lúc tra tấn trung niên nhân này, hắn luôn dùng nhiệt cảm thị giác quan sát bên ngoài gian phòng, sỡ dĩ hắn chấm dứt tra tấn cũng vì thấy được thời cơ rời khỏi.

Sau khi ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước liền gặp phải hai thanh niên quý tộc tóc kim, trên người của hai người này có mùi rượu nhưng không phải say khướt.

Đỗ Địch An cố ý đi qua giữa hai người, hất vai hai người.

Hai người bị đâm có hơi đau, lập tức đi đến trước Đỗ Địch An phẫn nộ quát:

- Xú tiểu tử, đứng lại, đi kiểu gì vậy, ngươi bị mù à?

Đỗ Địch An quay đầu nhìn thoáng qua, huỳnh quang thạch yếu ớt chiếu lên gương mặt của hắn. Hai thanh niên quý tộc muốn mắng to nhưng sau khi nhìn thấy mặt Đỗ Địch An liền sợ hãi, chỉ thấy trên mặt hắn đầy vết máu cùng với một đôi mắt lạnh như băng, hai người lập tức cảm giác được một cỗ khí lạnh chạy thẳng.

Đỗ Địch An thu hồi ánh mắt, quay đầu rời đi.

Hai thanh niên sững sờ nhìn bóng lưng Đỗ Địch An rời đi, sau đó mới chậm tai liếc nhau, trong mắt đầy kinh nghi.

Trong lâu đài cổ, LukeLand - Ste cau mày, không ngờ Prana vẫn chưa quay lại, hắn lập tức gọi quản gia, vừa định bảo hắn phái người đi gọi thử thì đột nhiên bên ngoài truyền đến một hồi âm thanh chạy.

- Đại nhân, dưới mặt đất đã xãy ra chuyện!

Một kỵ sĩ mặc khôi giáp của gia tộc LukeLand cuốn quít chạy tới, nói:

- Vừa mới costin tức truyền đến từ người canh giữ dưới mặt đất, Prana tiên sinh cùng vị đại nhân kia, bọn hắn…. bọn hắn đã chết trong phòng!

- Cái gì?

LukeLand - Ste sửng sốt.