← Quay lại trang sách

Chương 713 Cho Ngươi Làm Giáo Hoàng

Dù sao, đã từng trải qua những nghèo khó, khốn khổ đến sâu tận xương tủy, điều này khiến hắn cả kinh mỗi khi nghĩ lại, rồi sau khi đi theo Đỗ Địch An, lại tiếp tục trải qua cuộc sống mà mỗi ngày đều phải lo sợ trong lòng, lo lắng ngày nào đó sẽ bị người của sở thẩm phán tìm được, lo lắng sẽ bị Quang Minh giáo đình chế tài.

Hôm nay đã trở thành một gã thực tập Quang Minh kỵ sĩ, tuy chưa tới mức ưu việt, nhưng ít ra cũng được ăn no mặc ấm, hơn nữa có thể ngẩng cao đầu mà làm người, có thể đường đường chính chính mà đi ở trên đường phố, người người nhìn hắn cũng không còn là ánh mắt xem thường, ghét bỏ, mà là kính sợ, điều này xưa nay hắn chưa từng tưởng tượng qua, mặc dù lúc đi theo Đỗ Địch An, hắn có tiền nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn vẫn là khinh thường, vẫn là mang theo sự chán ghét, bởi vì màu tóc cùng với phóng xạ ngầm trên người của hắn.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, hắn không còn lí do gì để cảm thấy phải tự ti.

- Buông bỏ tất cả, đi theo hắn...

Barry thầm hỏi lại chính mình, đáng giá sao, cam lòng sao, nguyện ý sao?

Đỗ Địch An lẳng lặng ngóng nhìn lại hắn.

Qua hồi lâu, Barry hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ta nguyện ý.

Đỗ Địch An liền giật mình, trong đôi mắt chậm rãi toát ra vẻ nhu hòa, nhưng thoáng qua liền biến mất không thấy gì nữa, bình tĩnh nói:

- Thật sao?

Barry gật đầu,

- Thật!

- Vì cái gì?

- Bởi vì ta đã từng nói, ta nguyện ý đi theo ngươi cả đời! Ta tuy đần, nhưng ít nhất ta cũng biết, điều bản thân đã từng nói thì nhất định phải tuân thủ, đây là lời hứa!!

Barry nghiêm túc nói.

Đỗ Địch An hơi im lặng, một lát sau mới nói:

- Lựa chọn của ngươi là chính xác.

Barry lộ ra nụ cười, lập tức thở dài, cười khổ nói:

- Nói thật, ta cũng không biết ta đang làm gì thế này có phải là đã điên rồi hay không, rõ ràng đang có cuộc sống tốt như vậy ta lại bỏ đi, đi theo tên điên cuồng nhà ngươi, nhưng lúc trước mạng của ta là ngươi cho, ta có thể đến đây, có thể gia nhập Quang Minh giáo đình, cũng là ngươi mang đến, cho nên mặc dù có chút không nỡ, nhưng làm người không thể vong ân, không phải sao?

Đỗ Địch An nhìn hắn một lát, chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Barry nhếch miệng cười nói:

- Ngươi không cần an ủi ta, chúng ta dù sao cũng huynh đệ sống chết có nhau!

- Thật có lỗi, hại ngươi phải bỏ đi cuộc sống vốn đang tốt đẹp này, ta sẽ đền bù cho ngươi, mấy ngày nữa, sẽ cho ngươi tìm được một nhiệm vụ mới thật tốt.

- Ta đều bỏ qua tất cả rồi, nhiệm vụ mới t cũng không cần, ta đi theo ngươi!

- Mới nhiệm vụ là làm Giáo hoàng, nguyện ý làm không?

- Cái gì?

...

...

Rời khỏi trụ sở của Barry, Đỗ Địch An đi tới một gian trong khách sạn gần đó, chỉ thấy Helisha ngồi trong phòng, vẫn không nhúc nhích, tư thế ngồi giống hệt lúc hắn rời đi, hắn lập tức tiến lên, thấp giọng nói:

- Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu.

Helisha yên lặng không nói.

Đỗ Địch An cầm chặt bàn tay nhỏ nhắn lạnh buốt của nàng, thấp giọng nói:

- Bây giờ trở về, kế tiếp ta đều ở bên ngươi, ngươi sẽ không giận ta, đúng không?

Sắc mặt Helisha không đổi mà nhìn hắn.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn nàng, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Kéo nàng đứng lên khỏi giường, sau đó mang theo Bois đang hôn mê rời khỏi gian phòng này.

Trở lại lâu đài cổ đã là năm giờ chiều, mặt trời đã xuống núi.

Richeliu bị giám sát ở lâu đài cổ, không thể ngoài ra, cũng không thể truyền tin, mỗi giờ mỗi phút đều có người trông coi, lúc Đỗ Địch An khi trở về, hắn lập tức nhìn thấy Đỗ Địch An mang theo một thân ảnh quen thuộc trở về, lúc thấy rõ diện mạo, hắn lập tức cảm giác được tiên huyết toàn thân như ngưng kết, đông lạnh rét run, ngón tay hắn run rẩy, chỉ cảm thấy lửa giận từ trong lồng ngực kịch liệt lan tràn, toàn thân như muốn nổ tung, hắn gắt gao nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi đã làm gì hắn?

- Chỉ là hôn mê, còn chưa có chết, đừng lo lắng.

Đỗ Địch An nhìn thấy phản ứng của hắn, lạnh nhạt nói:

- Xem ra không có bắt lầm người.

Richeliu lập tức tỉnh táo lại, nhưng mà vẫn phẫn nộ, hắn cắn răng nói:

- Hắn vẫn chỉ là một đứa bé, ta đã thuần phục ngươi rồi, vì sao ngươi lại không tin ta, tại sao phải dùng một đứa bé để áp chế ta?

- Trong mắt ta, hắn chỉ là một cái thẻ đánh bạc.

- Ngươi!

Richeliu tức giận đến run người, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,

- Ngươi làm sao tìm được hắn?

- không phải ngươi nhận tội là trưởng lão khu thứ 9 sao?

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể bán đứng người khác, thì tại sao người khác lại không thể bán đứng ngươi?

Richeliu biến sắc, kinh sợ mà nói

- Hắn sẽ không bán đứng ta?

- Giết.

Đỗ Địch An nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cũng lười trêu đùa:

- Hắn hoàn toàn chính xác là rất trung thành với ngươi, bị ta tra tấn chí tử mới đưa tin tức của ngươi ra, thật sự là đáng tiếc.

Richeliu giận dữ hét:

- Ngươi là đồ cặn bã!

- Cặn bã chính là thứ phế vật không thể lợi dụng, ta thì không phải.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói.

Richeliu rít gào:

- Với thủ đoạn của ngươi, có rất nhiều cách có thể khiến cho hắn nhận tội khai ra tin tức, tại sao phải giết hắn?

- Bởi vì cách này có hiệu suất cao nhất.

- Ngươi!

Richeliu cắn răng ken két rung động, dốc sức liều mạng nhẫn nại,

- Hắn trước kia là nhân viên quản lý đồ thư quán, chưa bao giờ rời khỏi Đồ Thư Quán, cả đời không làm bất kỳ chuyện xấu nào, ngươi tại sao phải tàn nhẫn như vậy?

- Heo cũng có thể làm qua chuyện xấu, chỉ là không làm thì đã chết?

Đỗ Địch An đạm mạc nói.

Richeliu lập tức tức giận đến nói không ra lời.

- Nếu ngươi còn có ái tâm, thì về sau phối hợp nhiều chút đi.

Đỗ Địch An giao Bois giao cho Gladly bên cạnh, nói:

- Dẫn đi, ngươi tự trông giữ, sức mạnh tiểu quỷ này gần mức Cao cấp Thú Liệp giả.

Gladly nghe được cả kinh, khó có thể tin tiểu hài tử này nhỏ như vậy đã có thể tiếp cận sức mạnh Cao cấp Thú Liệp giả.

Richeliu giận không kềm được mà nhìn Đỗ Địch An, hắn biết rõ lúc này tức giận cũng không có ý nghĩa gì, biểu hiện vượt mức phẫn nộ, ngược lại càng rơi vào bẫy, hắn hít một hơi thật sâu nói:

- Ngươi đã nắm giữ tánh mạng của ta, mạng của ta tùy ngươi xử lí.

Đỗ Địch An tùy ý ngồi xuống ghế sa lon, nói:

- Chỉ cần ngươi phối hợp tốt với ta, sẽ không có chuyện gì xảy ra, ngươi phẫn nộ cái gì đây? Là phẫn nộ ngươi muốn phản bội ta nhưng lại bất lực sao?

Nghe nói như thế, Richeliu lập tức thu hồi nét phẫn nộ trên mặt, cúi đầu nói:

- Không có, ta chưa từng nghĩ sẽ phản bội ngươi.

Đỗ Địch An khoát tay,

- Lời ong tiếng ve cần không nói, năm vị Giáo Giáo Sứ ta đã giải quyết, kế tiếp nên làm như thế nào, ngươi nói nghe một chút.

Richeliu chấn động trong lòng, hoảng sợ ngẩng đầu,

- Năm, năm vị Giám Giáo Sứ, toàn bộ đều đã chết hết rồi sao?!

Đỗ Địch An gật đầu.

Mí mắt Richeliu hơi co rúm, trong lòng rung động đến tột đỉnh, chưa đến 1 ngày ngắn ngủn mà Đỗ Địch An đã giết chết năm vị Giám Giáo Sứ, tốc độ này quả thực là nhanh như cắt lúa mạch rồi!

- Ta biết rồi.

Hắn đè nén nổi khiếp sợ trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu nói:

- Ta sẽ toàn lực phối hợp cùng ngươi, cho người của ngươi leo lên vị trí Giáo hoàng.