← Quay lại trang sách

Chương 714 Không Thể Bước Qua Điểm Mấu Chốt

Vào ban đêm, sau khi dùng xong bữa tối, Đỗ Địch An liền đưa Helisha rời khỏi lâu đài cổ, đi dọc theo vùng ngoại thành, nửa giờ sau, hai người họ đã đi tới trước vách tường Hoàng Kim đã được xấy dựng xong, hắn tìm một chỗ thủ vệ sơ hở bạc nhược mà leo ra khỏi tường, một mạch chạy thẳng về phía trước.

Trước thác nước trắng xóa như tuyết, Yvette ngồi một mình trên tảng đá bên cạnh, dòng nước chảy xiết bắn tung tóe lên tảng đá trước mặt nàng. Vô số bọt nước vẩy ra, ánh mắt của nàng có chút mê ly xuất thần, gần đây có quá nhiều chuyện khiến tâm trạng nàng mờ mịt, lại không tìm ra được

đáp án.

Sau một hồi lâu, sau lưng nàng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Nàng giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, thì thấy thị nữ của mình đang từ trong rừng đi tới.

- Điện hạ.

Thị nữ kia khoác trên mình một bộ da hổ, cung kính mà nói:

- Đêm khuya như vậy rồi, ngài vẫn chưa quay về nghỉ ngơi sao?

Yvette căng cứng thần kinh chậm rãi trầm tĩnh lại, thu hồi ánh mắt, nhìn qua thác nước trước mặt, thấp giọng nói:

- Ngươi đi về trước đi, ta muốn ngồi thêm chốc nữa.

Thị nữ nhìn nàng một cái, muốn nói nhưng rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, yên lặng mà thối lui về trong rừng, nàng ta cũng không rời khỏi, mà là yên tĩnh chờ đợi.

Trăng nhô lên cao, nhàn nhạt chiếu sáng ở trên thác nước, lại toát ra một ít hàn khí lành lạnh.

Yvette nhìn mặt nước đang từng đợt từng đợt gợn sóng, suy nghĩ xuất thần, đột nhiên trong rừng rậm sau lưng truyền đến một tiếng hừ nhẹ. Trong nội tâm nàng cả kinh, lập tức quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy hai đạo thân ảnh thon dài, từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra.

Yvette vừa mới lặng lẽ sờ đến thanh dao găm bên hông thì lập tức ngây dại, sâu trong đáy lòng đầy ác mộng, sự hoảng hốt khiến nàng có cảm giác không thở nổi.

- Là, là ngươi?

Yvette kinh ngạc mà nhìn thiếu niên này.

Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn nàng,

- Ngươi vẫn khỏe chứ?

Yvette tỉnh táo lại, sắc mặt chợt biến đổi, thấp giọng nói:

- Ngươi vào bằng cách nào, nơi này chính là cấm địa của chúng ta!

- Đi tới.

Đỗ Địch An nói nhảm một câu, coi như đáp lại câu hỏi của nàng, sau đó nói:

- Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như thời gian qua cũng không được như ý.

Yvette lập tức ý thức được mục đích hắn đến đây, trong lòng liền đề phòng, thấp giọng nói:

- Ta sống vô cùng tốt.

Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh nhạt, cũng không miệt mài theo đuổi, nói:

- Như vậy, chuyện đã giao cho ngươi, xử lý thế nào rồi?

- Còn đang trong quá trình tiến hành.

Yvette thấp giọng nói:

- Cho ta một chút thời gian nữa, ta nhất định có thể hoàn thành.

- Thời gian là rất quý, không phải ngươi muốn là có thể có được.

Đỗ Địch An nói:

- Hiện tại hoàn thành đến giai đoạn nào rồi, ngươi lên làm vua của Dã Nhân chưa?

Sắc mặt Yvette biến hóa,

- Vẫb chưa, cái này từ từ sẽ đến, không thể quá gấp...

- Như vậy nói cách khác, phụ thân ngươi vẫn còn?

- Ta...

- Ngươi vẫn không đành lòng giết hắn đúng không?

Đôi mắt Đỗ Địch An thâm thúy,

- Kỳ thật, ngươi không cần phải giết hắn, ngươi có thể ép hắn thoái vị là được, chỉ cần đạt được mục đích, giết hắn hay không chỉ còn là thứ yếu.

Yvette sao lại không biết điểm này, nhưng nàng biết chắc, với tính cách của cha mình, nếu như giam lỏng buộc hắn thoái vị là chuyện tuyệt đối không thể.

- Cho ta chút thời gian, ta đã được cha ta chú ý đến rồi, dựa theo lời ngươi nói, ta đã biểu hiện vô cùng ưu tú, qua một thời gian ngắn nữa, cha ta sẽ truyền ngôi cho ta!

- Ta không đợi được.

Đỗ Địch An hờ hững nói:

- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất làm Vương, ta giúp ngươi giết hắn, giúp ngươi dọn dẹp tất cả, ngươi chỉ cần làm tốt vương vị của ngươi, chờ đợi ta phân phó là được, thứ hai, ngươi cùng phụ thân ngươi cùng chết!

Yvette ngơ ngẩn, ủy khuất đến mức hốc mắt có chút ướt át, nói:

- Vì sao, tại sao lại phải ép ta như vậy?

- Là ngươi đang ép ta.

- Ta có thể giúp ngươi khuyên bảo phụ thân của ta, hơn nữa, ngươi có sức mạnh cường đại như vậy, ngươi có thể tự mình đi cưỡng ép phụ thân của ta, khiến người nghe lời ngươi lời nói, vì sao lại không muốn giết hắn?

Vẻ mặt Yvette tràn đầy bi phẫn gầm nhẹ nói.

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Người đã già, không sợ chết, không dễ dàng cưỡng ép, ta cần một kẻ có dã tâm, dễ dàng quản lý.

Yvette kinh ngạc mà nhìn hắn, đột nhiên đã hiểu, thiếu niên trước mặt này là một tên ma quỷ, là quái vật lãnh huyết vô tình, có cầu xin thì hắn cũng sẽ không thông cảm, chi bằng nghĩ cách khác tìm ra một ít hi vọng, nàng hít một hơi thật sâu, nói:

- Ta có thể giúp ngươi khuyên bảo phụ thân của ta, hắn nhất định sẽ nghe lời ngươi lời nói, nếu như ngươi vẫn không muốn, thì cho ta chút thời gian, chỉ cần một ngày, ta muốn thử phương pháp của ta một lần xem sao.

- Kéo dài thời gian không có ý nghĩa gì cả.

Đỗ Địch An lạnh lùng mà nhìn nàng,

- Ta rất thất vọng về ngươi.

- Ngươi!

Yvette phẫn nộ đến mức hốc mắt đỏ lên.

- Trong số những huynh đệ của ngươi có bao nhiêu người tha thiết ước mơ có thể có được cơ hội như thế này, ngươi có lại không biết quý trọng.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Chuyện ngươi không muốn làm, lại có rất nhiều người nguyện ý làm.

Sắc mặt Yvette trắng bệch, run giọng nói:

- Không được, ta van xin ngươi, chuyện như vậy, ta thật sự không làm được, cái gì ta cũng đều có thể nghe lời ngươi, thế nhưng mà, thế nhưng mà... Bảo ta giết chết phụ thân của ta, ta thật sự làm không được!!

- Vậy ngươi hãy theo phụ thân ngươi đi.

Đỗ Địch An chậm rãi đi về phía nàng.

Yvette hoảng sợ mà nhìn hắn, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, nàng sớm đã biết, thiếu niên này cường đại đến mức nào, với sức mạnh của mình căn bản là không cách nào phản kháng.

- Ngươi, ngươi tàn nhẫn như vậy sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng!

Yvette rơi lệ đầy mặt, bi phẫn nguyền rủa.

- Ta sẽ chịu tất cả báo ứng.

Đỗ Địch An hờ hững mà nhìn nàng,

- Sự thật chứng minh, tàn nhẫn cùng báo ứng cũng không có vấn đề gì, cái này là ngươi cự tuyệt ta cho nên ngươi phải chết, nếu như ngươi tàn nhẫn một chút, đồng ý lời của ta, ngược lại ngươi sẽ có cuộc sống an nhàn, điều này có thể tính là báo ứng sao?

Đang nói chuyện, bàn tay lớn của hắn chậm rãi duỗi ra.

Yvette bi phẫn gầm nhẹ, mạnh mẽ vun dao găm lên đâm tới.

Cổ tay Đỗ Địch An cấp tốc đi chuyển, lập tức đánh vỡ dao găm trong tay nàng, ngược lại kéo thân thể nàng đến trước mặt mình, bóp chặt cổ của nàng, răng rắc một tiếng, đầu của nàng lập tức bị bẻ gẫy, không một tiếng động.

Đỗ Địch An chậm rãi buông thân thể nàng xuống, ném vào thác nước trước mặt, thân thể dần chìm sâu xuống dưới.

Đỗ Địch An chậm rãi quay người, dắt Helisha vào rừng rậm bên cạnh, rời khỏi nơi đây.

Trong một lều vải xa hoa bên gò núi, Allah ngồi ở trên bàn rượu, vừa uống rượu, vừa lau sạch lấy bội kiếm của mình, thanh kiếm này là trong lúc đại chiến trong vách tường, hắn thu được từ chỗ một gã Tướng Quân đã bị giết, phẩm chất nhất lưu, hoàn mỹ hơn binh khí của bọn hắn nhiều lần, khuyết điểm duy nhất chính là hắn không kiên nhẫn dùng.

Sau khi lau kiếm xong, hắn vung kiếm hai cái, xoát xoát âm thanh lộ ra cực kỳ lợi hại, khiến hắn nhịn không được mà bậc cười to.