← Quay lại trang sách

Chương 715 Chỉ Cần Có Thể Trở Thành Vương Giả

Kiếm không tồi..

Một câu khen ngợi bình thản vang lên.

Greek cả kinh, tỉnh rượu mà quay đầu nhìn lại, thì thấy hai người ăn mặc kỳ quái không biết đã xuất hiện trong liều vải từ lúc nào, trang phục kỳ lạ này hắn đã từng thấy lúc vượt vào vách tường đại chiến, là trang phục của người của Nội Bích!

- Thích Khách?

Đôi mắt Greek nhíu lại, trên mặt lộ ra vài phần sát khí,

- Ngươi vào bằng cách nào, là ai đã làm nội ứng cho ngươi?

- Đáng tiếc, không giết được người muốn giết nhất, kiếm sắc nhọn cũng chỉ là sắt vụn.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Đừng nóng vội, ta chỉ là tới làm giao dịch với người.

- Giao dịch?

Lông mi Greek nhảy lên, cười nhạo nói:

- Nói hưu nói vượn, chết đi cho ta!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cầm kiếm phóng tới chỗ Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn hắn đang nhanh chóng tới gần, bỗng nhiên duỗi ngón tay ra kẹp lấy mũi kiếm, lập tức dắt lấy mũi kiếm uốn ngược đi, chuôi kiếm nầy co dãn rất mạnh, uốn lượn lại đâm ngược về hướng Greek.

Đồng tử Greek co rụt lại, vội vàng lui về phía sau.

Đỗ Địch An lại nhanh chóng đá ra một cước, đá vào phía dưới đầu gối của hắn, cơn đau nhức kịch liệt khiến chân của hắn lập tức hướng về sau, suýt nữa quỳ xuống xuống, Đỗ Địch An thuận tiện vươn tay ra, bóp chặt cổ của hắn, trong số dã nhân thì Greek là khôi ngô, thân cao hơn hai mét, nhưng giờ phút này ngồi trước mặt Đỗ Địch An lại bị quản chế ngay chỗ hiểm, khó có thể phản kháng.

- Bây giờ có thể từ từ nói chuyện được sao?

Đỗ Địch An nói.

Mặt mũi Greek tràn đầy kinh hãi, hắn không ngờ rằng với sức mạnh của mình, lại bị một người vừa đối mặt đã chế phục, phải biết rằng hắn cũng không uống say, cũng không có chủ quan, mà là đối phương thật sự quá mạnh mẽ, bất luận là lực lượng hay tốc độ, đều vượt xa hắn.

- Nói chuyện gì?

Greek miễn cưỡng mà nói, hắn đột nhiên chú ý tới, động tĩnh đánh nhau tại nơi đây, rõ ràng không hề kinh động đến người người hầu bên ngoài, chẳng lẽ nói...

Đỗ Địch An buông lỏng tay ra, đứng chắp tay, đạm mạc nói:

- Ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi là một trong các vị vương tử xuất sắc nhất, ngươi muốn làm dã nhân tộc Vương thật chứ?

Sắc mặt Greek khó coi,

- Làm sao ngươi biết ta, là ai nói cho ngươi?

- Muội muội của ngươi, Yvette.

- Nàng? Ta biết ngay là cái con chết tiệt đê tiện này không phải người tốt mà!

Greek phẫn nộ mà nắm chặt nắm đấm.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn nói:

- Từ một phương diện khác mà nói, nàng vẫn tốt hơn ngươi một chút.

Greek ngẩng đầu nhìn hắn, không dám phản bác, chỉ là tức giận.

- Hôm nay ta tới tìm ngươi, chủ yếu là tới giúp ngươi thực hiện nguyện vọng của ngươi.

Đỗ Địch An nói.

Greek khẽ giật mình, mở to hai mắt nhìn, nói:

- Giúp ta thực hiện nguyện vọng? Ngươi, ngươi muốn cho ta...

- Phản ứng không chậm, không sai.

Đỗ Địch An tán dương một câu, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ vui vẻ nào cả.

Greek khiếp sợ chậm rãi thu hồi ánh mắt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hồ nghi mà nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi không phải là người mà cha ta phái đến xò xét ta đấy chứ? Nếu là như vậy thì thủ đoạn này quá kém rồi?!

Đỗ Địch An đạm mạc nói:

- Phụ thân nếu như ngươi có ta hiệp trợ, thì lần trước vượt mức vách tường đại chiến đã sớm có thể một lần hành động công phá, chiếm lĩnh Ngoại Bích rồi.

Greek khẽ giật mình, nghĩ thầm điều này cũng đúng, trước kia giao thủ, hắn biết rõ Đỗ Địch An cũng không có nói khoác lác, có người tương trợ như vậy, chỉ cần lẻn vào doanh địa ám sát mấy tên tướng quân, lúc đại chiến ở Ngoại Bích liền có thể tạo nên tác dụng cực đại.

- Nếu như ngươi nguyện ý làm Vương, ta sẽ giúp ngươi, nhưng ngươi phải nghe theo ta.

Đỗ Địch An đạm mạc nói.

Greek hơi trầm xuống, ánh mắt hơi chớp động, hắn biết rõ, một khi bản thân đồng ý, cho dù có bước lên vương tọa cũng chỉ là con rối, nhưng nếu như không đồng ý, hầu như sẽ không có quả ngon để ăn, chi bằng cứ ứng phó trước.

- Ta đồng ý với ngươi.

Hắn lập tức nói.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu,

- Vậy ngươi mau đi giết phụ thân ngươi đi, vương tọa sẽ là của ngươi.

Greek ngây người, liền nói:

- Cái này, Cái này không phải là quá khó sao?

- Ngươi không muốn?

- Muốn, ta đương nhiên muốn!

Greek cười khổ một tiếng, nói:

- Thế nhưng mà, bên cạnh cha ta từng thời từng khắc đều có người bảo hộ, ta căn bản là không đến gần người được, hơn nữa đi gặp người còn không cách nào mang theo binh khí, căn bản là không thể giết được, nếu có thể giết, ta sớm đã...

- Ta sẽ giúp ngươi.

Đỗ Địch An nói:

- Đi theo ta.

Greek ngơ ngác nhìn Đỗ Địch An, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi:

- Đại nhân, xin đợi một chút, cho dù ngài giúp ta giết cha ta, chỉ sợ ta cũng không cách nào leo lên vương tọa được, các huynh đệ khác của ta đều rất cường đại, đến lúc đó cha ta vừa chết, không có người trấn áp bọn hắn, bọn hắn chắc chắn sẽ cướp đoạt vương tọa, lâm vào hỗn chiến, với binh lực của ta chỉ sợ không cách nào...

- Ngươi cho rằng huynh đệ nào có thể uy hiếp, ta giúp ngươi giết hết.

Đỗ Địch An nói.

Greek ngơ ngẩn, qua hồi lâu, hắn mới kịp phản ứng, kinh hỉ mà nói:

- Thật có thể sao?

- Có thể.

- Được!

Greek kích động, lập tức gật đầu.

...

...

Sắc đêm lờ mờ, lúc đó trên gò núi vang lên một hồi thanh âm chuông vang dồn dập, đồng thời có đại hỏa đốt lên đế đèn, Hỏa Diễm thiêu đốt vài căn lều vải của dã nhân, tiếng la khóc thảm thiết, âm thanh giết chóc hòa vào bóng đêm.

Cả núi đồi rơi vào hỗn loạn, mãi đến khi sắc trời tảng sáng, gò núi mới bình tĩnh trở lại, chỉ có lều vải đều đã bị đốt thành tro bụi sương mù. Mà Greek cầm kiếm trong tay, hất lên Thần Võ khôi giáp, mũi kiếm chỉa thẳng vào trước cổ một nữ nhân dung mạo tú lệ đoan trang, âm thanh lạnh lùng nói:

- Mẫu thân, Thú Vương binh bài rốt cuộc đang ở đâu, cho dù ngươi không nói, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được!

Nữ nhân bi phẫn mà nhìn hắn,

- Ngươi giết ta đi, cho dù giết ta, ngươi cũng sẽ không chiếm được đâu, tên súc sinh nhà ngươi!

- Phụ thân đã chết, ngày mai ta chính là Vương, mẫu thân, ngươi không nên ép ta!

Greek phẫn nộ mà nói.

- Vương? tên súc sinh này, lúc đầu ta không nên sinh ngươi ra, sớm biết có ngày hôm nay, ta nên bóp chết ngươi từ trong trứng nước!

Nữ nhân phẫn nộ đến mức hai mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nàng giận không kiềm được mà nhìn Greek một cách trân trối, cũng không hề sợ cái mũi kiếm cận kề ngay trước cổ.

Ánh mắt Greek âm trầm, hít một hơi thật sâu, nói:

- Mẫu thân, là ngươi ép ta!

Nói xong, hắn quay người quát:

- Dẫn tới cho ta!

- Vâng!

Một tên người hầu là tâm phúc của hắn đồng ý một tiếng, quay người rời đi, rất nhanh đã dẫn theo ba hài tử chừng bảy tám tuổi đang bị khóa sắt trói chặt tay chân, hai nam một nữ, trên người đều mặc trang phục da thú cao cấp.

- Mẫu thân, ca ca...

Một nữ nhi trong số ba người mặt mũi tràn đầy sợ hãi, nhìn qua mẫu thân đang ngồi bên phế tích cùng với ca ca đang cầm lợi kiếm dính đầy máu trước mặt mà hoảng sợ không biết làm sao.

Nữ nhân nhìn thấy ba đứa bé bị trói chặt, vội vàng muốn xông lên mà ôm lấy, nhưng lại bị lợi kiếm của Greek ngăn lại.

- Mẫu thân, ta cho ngươi ba phút cân nhắc, ngươi không nói, ta sẽ giết bọn chúng, mỗi một phút đồng hồ trôi qua ta liền giết một tên, ngươi xem rồi xử lý!

Ánh mắt Greek lạnh như băng mà quay người đi.

Người hầu bên cạnh liền hiểu ý, lập tức bắt lấy tên nam hài, dùng kiếm khống chế trước cổ của nó.

Nữ nhân kia thấy như vậy thì lo lắng căm giận, phẫn nộ mà nói:

- Buông nó ra, ngươi buông nó ra, ngươi lại dám động vương thất, ngươi muốn chết phải không?!!

Sắc mặt tên người hầu biến hóa, nhìn về phía Greek.

Greek lạnh lùng mà nhìn mẹ của mình nói:

- Nói mau đi, sắp hết một phút đồng hồ rồi.

Nữ nhân kia ngẩng đầu phẫn nộ nhìn hắn,

- Phụ thân ngươi yêu thương ngươi như vậy, tại sao ngươi phải làm ra chuyện điên rồ như vậy, cho dù ngươi không làm như vậy thì phụ thân ngươi cũng sẽ truyền vương vị cho ngươi, vì sao ngươi phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy?!

- Ta làm sao biết hắn truyền hay không truyền, bây giờ hắn chết rồi, ngươi đừng nói dễ nghe như vậy.

Đôi mắt Greek lạnh lùng, nói:

- Đã đến giờ rồi.

Bàn tay trầm xuống.

Tên người hầu thấy thế, đưa tay lên một cái, khì khì một tiếng, lợi kiếm lập tức đâm vào cổ nam hài kia, tiên huyết tràn ra, nam hài kia ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, nhất thời ngã xuống đất mà mất mạng.

Ánh mắt Greek thâm trầm mà lạnh như băng, nói:

- Mẫu thân, còn không nói sao?

Nữ nhân ngơ ngác nhìn hài nhi của mình ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng, một hồi lâu sau, nàng mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn qua tên nhi tử mà chính mình đã tự kiêu ngạo là khôi ngô này, giờ phút này lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm, nàng giật mình trong chốc lát, rồi đột nhiên chú ý tới hai kẻ mặc trang phục quái dị đứng phía sau, lập tức nghĩ đến hình ảnh lúc trước hai người này giết chết mấy vị Tướng Quân trấn thủ, trong lòng cảm thấy căm phẫn, lửa giận bừng bừng khôn nguôi, run giọng nói:

- Ngươi làm như vậy là nghe theo bọn hắn sao? Bọn họ là người của Nội Bích? Ngươi rõ ràng đã cấu kết với người của Nội Bích sát hại phụ thân cùng huynh đệ ngươi, ngươi, ngươi...

- Chỉ cần có thể trở thành Vương giả, dù là thi cốt chất đầy ngọn núi này, ta cũng không quan tâm.

Ánh mắt Greek lạnh như băng nói:

- Muốn trách thì trách phụ thân, lúc đầu ta không muốn giết hắn, ta đã từng hắn rồi, hắn rõ ràng đã quát tháo ta, nói ta ngu xuẩn, ha ha... Bây giờ hắn chết rồi, chết là sự trừng phạt đúng tội!