Chương 717 Mạch Nước Ngầm
Nicotine nhìn thấy Đỗ Địch An giao chuyện trọng yếu như vậy cho Noyes, trong lòng hắn không khỏi có chút ghen tị, nhưng hắn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là âm thầm đắng chát mà ôm hối hận, hắn thầm nghĩ nếu như lúc trước mình không phản bội Đỗ Địch An, từ đầu đến cuối đều hiệu trung với hắn, có lẽ hôm nay người có thể thay Đỗ Địch An quản lý tài chính sẽ là hắn rồi, dù sao hắn thân là Quản gia, quản lý cái này lại quá thích hợp rồi!
Hơn nữa, quản lý tài chính chỉ là mặt ngoài, điều khiến hắn càng ghen ghét hơn nữa chính là điều này đồng nghĩa với việc Noyes sẽ trở thành phụ tá đắc lực nhất của Đỗ Địch An!
Phải biết rằng, tiền tài là việc tất không thể thiếu, Đỗ Địch An giao việc này cho Noyes, ý nghĩa chính là tương lai sau này hắn sẽ hết lực mà trọng dụng người này!
Hơn nữa căn cứ vào mưu đồ trước mắt của Đỗ Địch An, hắn biết rõ, đây là một con đường chỉ có tiến không có lùi, một khi thất bại thì chỉ có chết, đến lúc đó bọn hắn cũng sẽ đem chôn cùng nhau, hoặc là thành công, ánh sáng vạn trượng thì sẽ trở thành người đứng ở vị trí cao nhất!
- Thiếu gia, sau khi gia công chế tạo ra thành phẩm, chúng ta tiêu thụ ở đâu?
Nicotine thu hồi tâm tư, cúi đầu ân tình hỏi.
Đỗ Địch An hờ hững nói:
- Chế tạo ra dọa thương trước đã, chúng ta sẽ không vội bán, tích lũy càng nhiều càng tốt.
- Ta biết rồi
Nicotine cung kính nói.
- Thiếu gia!
Lúc này, Kacheek từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đỗ Địch An đang ngồi trong phòng khách, lập tức nói:
- Richeliu nói muốn gặp ngài.
Đỗ Địch An khẽ nhíu mày, nói:
- Nói với hắn ta sẽ tới.
Nói xong, hắn với Nicotine nói:
- Đợi lát nữa ngươi tới thư phòng của ta, ta có thứ muốn giao cho ngươi, ngươi giúp ta đi mua một ít tài liệu.
- Vâng.
Nicotine cung kính nói.
Đỗ Địch An quay người lên lầu, đi tới ở trước gian phòng của Richeliu.
Kacheek đứng ở cửa ra vào, đưa tay mở cửa cho Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An đi vào phòng, nhìn thấy Richeliu đang ngồi dưới đất sắc mặt tiều tụy, có vẻ đang rất chán chường, liền đạm mạc nói:
- Ở chỗ này của ta, ngươi có thể thay quần áo, không cần phải mặc thứ áo choàng nặng nề vô dụng như vậy.
Richeliu thấy Đỗ Địch An xuất hiện, liền xông lên, nói:
- Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao, ta đã hoàn toàn thuần phục ngươi rồi, sao ngươi lại không giải tận gốc độc dược cho ta, sao ngươi lại làm như vậy?
Đỗ Địch An nhìn thấy vết đỏ trên cánh tay hắn, ánh mắt khẽ nhúc nhích, liền đạm mạc nói:
- Hết cách rồi, lúc trước sợ ngươi không nghe lời, ta đã tiêm vào người ngươi loại độc tương đối mạnh, thứ độc đó sớm đã hòa tan vào máu của ngươi, muốn trị tận gốc, ngươi còn cần phải dùng nhiều lần thuốc mới giải được.
Richeliu nghe vậy thì vội vàng nói:
- Vậy ngươi mau cho ta đi!
- Trước tiên ngươi ghi cho ta danh sách danh tự tất cả hồng y giáo của Quang Minh giáo đình cùng gia tộc của bọn hắn, sau đó ta sẽ tùy mức mà cho ngươi nhiều hay ít.
Đỗ Địch An không chút hoang mang mà ngồi xuống.
Richeliu nghe vậy thì có phần hơi do dự, nhưng rất nhanh liền trở lại mặt bàn, quơ lấy giấy cùng bút nhanh chóng viết ra, đối với hắn mà nói, đến cả những bí mật quan trọng khác hắn cũng đều đã bạo lộ cho Đỗ Địch An biết rồi, thì những tin tức này có đáng là gì, hơn nữa với thủ đoạn của Đỗ Địch An, muốn biết được những tin tức này mà không thông qua hắn thì cũng chỉ cần bỏ chút thời gian là có được thôi, cho nên xem ra cũng không tính là là tin tức tuyệt mật gì.
Rất nhanh, một phần tư liệu đã được viết xong và đưa tới trước mặt Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhìn tư liệu, khẽ gật đầu, đưa tay ra hiệu với Kacheek.
Kacheek lĩnh mệnh, quay người rời khỏi, đi vào trong tầng hầm ngầm, mang tới "Cây dâu lăng diệp hương điếu thuốc".
Richeliu gấp gáp khó dằn nổi, nhìn thấy điếu thuốc trong tay Kacheek, hắn liền lập tức nhào tới.
Kacheek muốn trốn tránh, nhưng lại thấy hoa mắt, điếu thuốc trong tay trong chớp mắt liền biến mất không thấy đâu nữa, hắn hoảng loạn sắc mặt trắng bệch, không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
Đỗ Địch An lặng yên nhìn Richeliu gấp gáp đến nổi đợi điếu thuốc cháy cũng không nổi, hắn chậm rãi đứng dậy, gọi Kacheek một tiếng, nói:
- Đi ra ngoài thôi.
Hai người họ ra khỏi gian phòng, Đỗ Địch An kéo cửa phòng lên, nói với Kacheek:
- Người của Mel gia tộc thế nào rồi?
- Thiếu gia, ta đã tra tấn bọn họ theo như phân phó của ngươi rồi, hai nữ nhân kia cũng sắp không xong rồi, hơn nữa các nàng cũng giống như Giáo hoàng, cũng đều không đòi hỏi thuốc giải từ ta.
Kacheek lập tức thành thật trả lời.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu,
- Mỗi ngày cho các nàng một viên thuốc giải, lúc các nàng bỏ qua tôn nghiêm mà cầu khẩn thì lại cho.
Kacheek lĩnh mệnh, ngẩng đầu nhìn lén Đỗ Địch An,
- Thiếu gia, tra tấn các nàng như vậy, chỉ là báo thù sao?
- Nếu như các nàng thần phục, có thể thay quý tộc khác làm gương, thần phục chúng ta.
Kacheek lập tức tỉnh ngộ, liền nói:
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An vỗ vỗ bờ vai của hắn, bảo hắn tiếp tục trấn thủ tại đây, còn mình thì lập tức trở lại thư phòng, lấy bút viết ra viết lại những thứ cần thiết để chế tạo ra cao áp Lôi Điện Bảo Lũy, sở dĩ muốn thay thế vị trí giáo hoàng của Richeliu cũng không phải là chuyện khó đến mức cần phải chuẩn bị tận bảy ngày, nhưng hắn dành ra bảy ngày là muốn dọn ra thời gian, nhanh chóng chế tạo ra lá bài tẩy của mình.
Tuy nhiên, hôm nay bên cạnh hắn có Helisha tương trợ, so với át chủ bài trong kế hoạch ban đầu lại càng mạnh hơn nữa, nhưng cường giả của Nội Bích như mây, hắn không thể hoàn toàn trông cậy vào chiến lực của Helisha.
Thời gian cứ tuần hoàn, ngày nối ngày trôi qua.
Trong lúc Đỗ Địch An đóng cửa chế tạo Lôi Điện Bảo Lũy, ngoại giới liên tiếp bộc ra tin tức oanh động toàn bộ Ngoại Bích.
Nào là quảng trường xuất hiện hỗn chiến, Hắc Ám giáo đồ đại chiến cùng các giáo đồ khác, tạo ra không ít thương vong; còn có thế lực quý tộc khổng lồ nào đó đột nhiên tuyên bố thoát ly tập đoàn, khiến cho vô số người thất nghiệp... Vân vân và vân vân những tin tức nối nhau mà đến, làm cho người trong cả Ngoại Bích mỗi ngày đều rơi vào khiếp sợ.
Không ít quý tộc cùng cao tầng quân đội đã ý thức được Ngoại Bích đang âm thầm phát sinh biến hóa kinh người nào đó.
Hình như có một mạch nước ngầm cực kì hung ác đang ẩn núp dũng động, không biết khi nào sẽ bộc phát ra!
Chớp mắt, đã đến ngày thứ bảy.
Đỗ Địch An nhìn qua những Thiên Quan trong thư phòng này, khuôn mặt Richeliu dường như cũng đã khô héo già nua đi rất nhiều, nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Khóe miệng Richeliu hơi tác động, như là hữu khí vô lực, hắn thấp giọng nói:
- Ta sớm đã chuẩn bị rồi, ngươi chuẩn bị xong chưa?
- Ta cũng đã sớm chuẩn bị xong.
- Thật sao, một khi thoái vị, tu đạo viện tất nhiên sẽ biết được, ngoại trừ năm vị Giám Giáo Sứ, các thế lực khác còn để mắt, huống hồ năm người này đã bị ngươi giết nhiều ngày như vậy, có lẽ bọn hắn sớm đã biết chuyện của Ngoại Bích, chỉ là không muốn đánh rắn động cỏ, muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào đang tác quái.
Richeliu khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi chuẩn bị đối mặt với sự công kích mãnh liệt của tu đạo viện rồi sao?