Chương 741 Kết Cục
Bang một tiếng, thanh kiếm của Richelu chợt lóe, cánh tay hất tên ăn mày ra. Thân thể hắn chợt lay động, trong nháy mắt lại xuất hiện ba Richeliu, từ ba hướng đâm tới.
Vẻ mặt tên ăn mày hết sức kinh hãi, vội vã lùi về phía sau, tránh khỏi phạm vi của quang kiếm.
Richeliu thừa thắng xông lên, kiếm quang như gió. Mỗi một chiêu đều là một nhát trí mạng khiến tên ăn mày liên tiếp bại lui
- Chết đi!
Richeliu khẽ quát một tiếng, gân xanh nổi đầy cánh tay hắn, trường kiếm thình lình chém xuống.
Tên ăn mày nâng tay lên chống đỡ, nhưng hắn vừa tiếp xúc với trường kiếm liền cảm thấy có điều không thích hợp. Chờ hắn rút tay về thì đã muộn, âm thanh răng rắc vang lên. Kiếm quang trảm đứt đoạn xương trên cánh tay hắn, thuận thế chém xuống. Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng tới ngực hắn, vẽ ra một vệt máu lớn, máu tươi theo vết cắt bắn ra.
Richeliu nâng một cước đá vào bụng hắn, một lần nữa truy kích.
Ở phía cửa, San Lorenza phải ứng phó với hai tên thánh kỵ sĩ, một tên ở phía trước, một tên ngay bên cạnh. Nhưng khi thấy Richeliu khiến Quỷ long rơi vào thế hạ phong, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kinh hãi. Phải biết rằng, Quỷ long chính là người cấp cao nhất mà Nội Bích phái tới. Mặc dù những trong cường giả khu Nội Bích, cũng được xem như nhất hào cao thủ, nhưng lúc này cư nhiên không địch lại được Richeliu?
Ernolin cũng nhận thấy kết cục đã thay đổi, hắn lập tức kêu các thánh kỵ sĩ tấn công San Lorenza, để ngăn hắn tới giúp đỡ.
Một lát sau tiếng hét thảm thiết vang lên, Richeliu cầm thanh trường kiếm dính đầy máu tươi từ hành lang gấp khúc vỡ vụn lao ra.
Hắn lập tức hướng tới San Lorenza.
San Lorenza cả kinh, ánh mắt nhìn hắn từ trong đống đổ nát lao ra. Thấy tình thế không ổn, trong lòng lập tức chùng xuống, hắn cầm kiếm chém một tên thánh kỵ sĩ, nhìn về phía Richeliu hét lớn:
- Ngươi thực sự phải làm như vậy sao?
Richeliu không trả lời, hắn trực tiếp đâm kiếm tới.
Vẻ mặt San Lorenza đầy phẫn nộ, nâng kiếm chống đỡ. Thanh đại kiếm vừa mới chạm vào thân kiếm của Richeliu, hắn đã cảm thấy một cỗ cự lực truyền tới khiến tay hắn run rẩy, suýt nữa buông lỏng kiếm.
Richeliu vừa đáp xuống phia dưới, thân thể đã chuyển động. Hắn quỷ dị di chuyển ra phía sau San Lorenza, dùng cánh tay siết chặt yết hầu, khống chế nửa người trên của hắn, đồng thời, ngầm đặt đầu gối ở sau lưng hắn. Chỉ cần Richeliu khẽ dùng lực là có thể bẻ gãy thân thể hắn.
- Các ngươi thua rồi, ngừng lại đi.
Richeliu thấp giọng nói.
San Lorenza nghiến chặt răng, muốn dùng kiếm chém tới phía sau, nhưng cánh tay nắm đại kiếm run lên, thanh kiếm nguyên bản nhẹ như không khí, giờ lại hết sức nặng nề. Hắn biết rõ đại cục không thể cứu vãn, trong lòng phẫn uất nói:
- Ngươi không sợ dấy lên bạo loạn sao, ngươi muốn khống chế quân khu bọn ta, nhưng ngươi đã hỏi qua quân bộ khu Nội Bích, bọn họ chắc gì sẽ đáp ứng?!
Richelu thờ ơ đáp:
- Lập tức truyền lệnh cho thủ hạ ngươi ngừng chiến. Các ngươi đã thua, không nhất thiết phải tiếp tục chém giết, tạo thêm đau thương nữa.
San Lorenza mỉm cười đầy giận dữ:
- Chém giết? Đau thương? Những chuyện các ngươi gây ra chưa nhiều đủ sao. Cho dù là ngươi có thực sự khống chế được ta đi chăng nữa, nhưng ngươi có thể khống chế thiên vạn quân nhân ý chí kiên cường của quân bộ chúng ta không? Bọn họ sẽ không bao giờ đầu hàng, tuyệt đối không khuất phục các ngươi!!
Richeliu lạnh lùng nói:
- Vậy đừng trách ta vô tình.
Nói rồi, hắn giữ chặt vai của San Lorenza, răng rắc một tiếng, khiến cánh tay hắn trật một đoạn. Sau đó Richlieu kéo thân thể San Lorenza, xoay người hướng về phía trong phòng đi tới.
Ernolin dẫn đầu các thánh kỵ nhanh chóng lần lượt mà vào, chiếm cứ cả căn phòng. Bọn họ đem toàn bộ người hầu có ý định phản kháng chém giết, chỉ để lại tham mưu trưởng cũng vài vị sĩ quan cao cấp sau bàn hội nghị.
- Lột y phục của hắn ra.
Richeliu đột nhiên chỉ vào một vị sĩ quan cấp cao.
Ernolin lập tức tiến tới, phái người giữ hắn, cởi áo khoác ra.
- Lập tức tìm người đi truyền lệnh, khiến bọn họ đình chiến, đầu hàng.
Richeliu lạnh lùng nói.
Ernolin phản ứng lại, không nhịn được liếc Richeliu một cái, không nghĩ tới một người nhân từ như hắn có thể nghĩ ra biện pháp quái gở như vậy.
San Lorenza cùng nhóm tham mưu trưởng còn lại nghe được liền vừa sợ vừa giận. San Lorenza căm phẫn nói:
- Lão giáo hoàng, ngươi đừng hòng giở trò đê tiện.
- Là ngươi bức ta làm vậy.
Richeliu lạnh lùng nhìn hắn.
Rất nhanh, một tên thánh kỵ sĩ vinh dự thay khôi giáp người sĩ quan cấp cao kia, đi ra bên ngoài tòa nhà. Không lâu sau, tiếng chém giết bên ngoài dần lắng xuống.
San Lorenza nhận thấy sự thay đổi, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại. Mặc dù không nhìn thấy tình hình chiến đấu bên ngoài, nhưng hắn có thính giác rất nhạy bén. Ngay sau khi tiếng chém giết lắng xuống, hắn còn nghe được âm thanh hoan hô ngày càng lớn, nội dung reo hò lại là "Giáo hoàng vạn tuế". Hiển nhiên, bên giành thắng lợi chính là đoàn kỵ sĩ.
Ngoài ra, sắc mặt của tham mưu trưởng khó coi, tựa như hắn vừa ăn phải nắm than, hay chính là sự tức giận bị biến thành đen. Bọn họ biết rõ, các sĩ quan cấp cao cùng chiến sĩ bên ngoài đã đình chiến. Hiện giờ mọi dự tính trong lòng bọn họ cuối cùng cũng đã sụp đổ.
Một chiếc xe ngựa cắm cờ hồng y giáo đình ở trên khu phố, phi nhanh hết tốc lực, lắc lư trên đường. Người đi đường trông thấy lá cờ trên xe ngựa, sợ tới mức đều né tránh, không dám tới gần. Một lát sau, xe ngựa đi tới bên ngoài tổng bộ tư lệnh quân khu, bánh xe dừng lại. Đỗ Địch An đẩy cửa xe, bước xuống, ngẩng đầu nhìn tường vây đại viện cao ngất trước mắt, lãnh ý trong mắt hạ xuống vài phần.
- Thiếu gia, bên trong thực yên tĩnh.
Người đánh xe nhảy xuống, hai mắt nhìn quanh, hướng về phía Đỗ Địch An nói.
- Yên tĩnh chính là tin tốt.
Đỗ Địch An nắm tay Helisha, bước tiếp.
Phía sau khu tường vây là một bình nguyên rộng bao la. Bọn họ thấy được ở phía xa có vài công trình thành lũy nằm rải rác, có tháp canh gác, tiễn tháp, và các đợt tập luyện cùng doanh địa.
Đi chưa được bao lâu, Đỗ Địch An đã thấy hàng loạt thi thể, cùng máu tươi nhuộm đỏ cả bình nguyên.
Phu xe theo sát phía sau Đỗ Địch An, khẩn trương mà nhìn xung quanh. Mặc dù có Đỗ Địch An theo cùng, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Nơi này dù sao cũng là tổng bộ quân khu, trước đó hắn đã bị giam trong ngục. Hắn bị quân bộ bắt nên luôn có cảm giác sợ sệt đối với những người ở quân bộ.