Chương 742 Gặp Mặt
Cũng không lâu lắm, Đỗ Địch An nhìn thấy một đội Thánh kỵ sĩ đứng lặng ở bình nguyên phía trước bờ sông, ánh mặt trời chiếu sáng khôi giáp màu xám bạc, phản xạ tia sáng chói mắt. Chờ hắn đến gần liền nhìn thấy thánh kỵ phía trước đội ngũ kỵ có một người bóng người hồng bào, chính là Richeliu bên người hồng y giáo chủ El Norin.
- Đại nhân.
El Norin cưỡi ngựa chạy chậm đến trước mặt Đỗ Địch An, lập tức từ trên lưng ngựa nhảy xuống, khom lưng cung kính hành lễ, hắn là một trong số ít người trong Giáo Đình biết được tin tức chân chính, không dám thực sự đối xử với Đỗ Địch An như một thiên tài thần thuật bình thường.
- Đi thôi.
Đỗ Địch An cũng không hỏi cái gì, trực tiếp nói.
- Vâng.
El Norin cung kính đồng ý, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, xem dáng vẻ của Đỗ Địch An, tựa hồ đối với tình hình bên trong rõ như lòng bàn tay.
Trong phòng hội nghị, San Lorenzo bị hai tên kỵ sĩ cầm đao kiếm chế phục ngồi trên ghế. Mà một vị Bryson còn lại thì không đãi ngộ tốt như vậy, bị Boree tự mình trông giữ, ngã quỳ trên mặt đất, tóc tai rối bời, trên thân có bao nhiêu vết thương, chiến giáp cũng bị chém nứt, hắn bị Boree bắt giữ khi đại quân đình chiến, đây là lần thứ nhất hắn giao chiến chính diện cùng vị đệ nhất nhân của Ngoại Bích trên danh nghĩa, sức mạnh người kia vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn ngay cả cơ hội mở đường máu để chạy trốn cũng không có.
- Coi như các ngươi giam giữ chúng ta cũng vô dụng.
San Lorenzo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Richeliu:
- Hidayat tư lệnh chẳng mấy chốc sẽ mang binh lại đây vây quét nơi này, trong tay nàng chưởng quản binh lực các phân khu gấp mười lần các ngươi, lại phối hợp với súng hơi nước, đủ để dẹp yên tất cả nơi này, các ngươi một tên cũng chạy không thoát!
Richeliu ngồi trên ghế tướng quân, hờ hững nói:
- Có các ngươi ở đây, hắn dám tấn công vào sao?
- Hắc!
San Lorenzo cười lạnh một tiếng:
- Đừng tưởng rằng coi chúng ta là con tin là có thể buộc bọn họ lui binh, thế cục hôm nay, bọn ngươi cùng chúng ta sẽ cùng nhau bị nàng tru diệt, đó mới là kết quả tốt nhất, khi đó quân khu cùng Giáo Đình đều sẽ lấy nàng là vua, mê hoặc lớn như vậy, ngươi cảm thấy nàng sẽ lòng dạ mềm yếu sao, các ngươi chờ chôn cùng chúng ta đi!
Chân mày Richeliu hơi nhíu lại, đánh mắt sang Phổ Lạc ở phía đối diện một chút. Boree suy nghĩ không ít, nói:
- Đại nhân, nếu không chúng ta trước tiên lui lại đi, đưa bọn họ tới núi Uto, mượn địa thế nơi đó nhất định có thể phòng thủ.
Ánh mắt Richeliu lấp lóe, do dự chưa quyết.
- Chuyện gì lại để ngươi khổ não như thế?
Bỗng nhiên một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài truyền đến. Mọi người ngẩn ra, không khỏi nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy hồng y giáo chủ El Norin mang theo ba bóng người chậm rãi đi vào đại điện, khi nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên sau lưng El Norin, San Lorenzo cùng đám tướng quân cùng tham mưu nhất thời ngây người, tỏ rõ vẻ kinh ngạc. Richeliu nhìn thấy Đỗ Địch An lại đích thân tới đến đây, hơi run một thoáng, lập tức thoải mái, trong lòng cảm thấy yên ổn, hắn đứng dậy tiến ra đón, nói:
- Thiếu gia, ngài đã tới.
Lời này vừa nói ra, bên trong đại sảnh nhất thời yên lặng như tờ. San Lorenzo há to miệng, ngạc nhiên mà nhìn Richeliu, hoài nghi mình nghe nhầm, thiếu gia? Còn dùng kính ngữ "Ngài"?
Bryson quỳ trên mặt đất, cùng với tướng lĩnh chiến bại còn lại nhìn tình cảnh này khó mà tin nổi, cảm giác đầu óc có chút không chuyển động được, đường đường người đứng đầu Giáo Đình, sao có thể kính nể một thiên tài thần thuật như vậy? Bryson và Boree cũng đồng dạng tỏ vẻ chấn động, hoang mang mà nhìn Richeliu. Đỗ Địch An vỗ vỗ vai Richeliu, nói:
- Cực khổ rồi, không bị thương chứ?
Richelieu hơi run, rất nhanh phản ứng lại, vội nói:
- Không có, chỉ là trầy da chút ít.
Nói xong, hắn thu hồi bàn tay bị thương lại. Đỗ Địch An cực kì tinh mắt, liếc một chút đã nhìn thấy, lập tức nhìn El Norinbên cạnh nói:
- Lão Giáo Hoàng bị thương, sao không băng bó cho hắn một chút?
El Norin sợ bắn lên, vội vàng nói:
- Ta đi gọi mục sư lại đây ngay.
Nói xong, thấy Đỗ Địch An không ngăn cản, hắn lập tức xoay người chạy ra ngoài. Đỗ Địch an kéo tay Richeliu đi vàotrong đại sảnh, đi qua Bryson đang quỳ trên mặt đất cùng với tướng lĩnh còn lại, giống như là không nhìn thấy, mắt cũng không liếc một chút, cho đến khi đưa Richeliu tới ghế tướng quân lúc trước ngồi xuống, lúc này mới xoay người, hướng về phía San Lorenzo đang bị phục trụ trên một cái ghế khác, nói:
- Lão tư lệnh, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Đang nói chuyện đồng thời hắn phất phất tay. Hai vị kỵ sĩ Áp trụ San Lorenzo trưởng nghi hoặc nhìn Đỗ Địch An, nhìn thấy cử động của hắn, không khỏi nhìn về phía Richeliu bên cạnh. Richelieu gật đầu ra hiệu với hai người, thấy vậy hai người mới buông lỏng đao kiếm trong tay ra, một người trong đó cẩn thận nhắc nhở Đỗ Địch An:
- Đại sư, cẩn thận một chút.
San Lorenzo kinh ngạc nhìn Đỗ Địch An, từ biểu hiện của Richeliu cùng với thái độ Đỗ Địch An vừa nãy làm cho hắn không cách nào xem thiếu niên này đơn giản chỉ là thiên tài thần thuật sư, hơn nữa giờ khắc này thời khắc sống còn lịch sử của Giáo Đình cùng quân bộ, làm sao đến phiên một thần thuật đại sư tới nơi này làm lỡ thời gian.
Đỗ Địch An kéo một cái ghế từ bên cạnh qua, ngồi sát bên người San Lorenzo, chỉ thấy El Norin mang hai mục sư chạy tới. Mục sư vừa đến tràng, sau khi hành lễ lập tức kiểm tra vết thươngcho Richeliu. San Lorenzo nhìn Đỗ Địch An chăm chú, khí định thần nhàn ngồi ở bên người, nói:
- Đỗ tiên sinh, trước đây chúng ta cũng coi như từng có giao tình, ngươi có thể nói một chút với lão Giáo Hoàng hay không, để hắn lui binh, bằng không đợi Hidayat tư lệnh đánh tới, chúng ta cũng phải chết ở chỗ này!
Đỗ Địch An nghe vậy, kinh ngạc nhìn hắn, lập tức khẽ lắc đầu:
- Lão tư lệnh, ngươi thực sự là bị hồ đồ rồi, làm sao ta sẽ giúp ngươi cầu xin đây, muốn bắt quân khu các ngươi, chính là chủ ý của ta.
San Lorenzo sửng sốt.
- Muốn nói đến giao tình, các ngươi xác thực không tệ với ta.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Trong lúc ta bị Nội Bích bắt, các ngươi lập tức phong tỏa tin tức về ta, nếu như chậm nữa điểm, phỏng chừng quần chúng cũng đã quên sự tồn tại của ta, lúc trước ta vậy mà miễn phí quyên tặng các ngươi Truyền kỳ thần thuật, không nghĩ tới tình bạn Truyền kỳ thần thuật lại thấp như thế, không những không được quân khu các ngươi trợ giúp, trái lại còn bị các ngươi giẫm một cước.
Sắc mặt San Lorenzo khó coi, nói:
- Chuyện này có hiểu nhầm, ngươi nghe ta giải thích...
- Đã qua, không cần giải thích.
Đỗ Địch An xua tay, nói:
- Đợi Hidayat tư lệnh đến rồi, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc, ta cũng có thể trở lại làm chính sự.
Bryson quỳ trên mặt đất tức giận nói:
- Ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận với chúng ta sao, Hidayat tư lệnh sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Đỗ Địch An liếc hắn:
- Người quỳ, không có tư cách nói chuyện với ta.
- Bryson cứng lại, tức giận đến thân thể run rẩy.
San Lorenzo phẫn nộ, nói:
- Đỗ tiên sinh, tội gì chúng ta phải lưỡng bại câu thương, ngài cũng là người của giáo đình, lẽ nào một điểm lòng thương hại cũng không có sao?
- Đã dùng hết.
Đỗ Địch An nói:
- Nếu như các ngươi còn, vậy thì chủ động quy hàng đi, thuận tiện khuyên Hidayat quy hàng, từ nay về sau, quân khu cống hiến cho Giáo Đình, trung thành với ta.
San Lorenzo sửng sốt, không khỏi nhìn Richeliu bên cạnh một chút, lại nhìn Đỗ Địch An một chút:
- Cống hiến cho ngươi?
Bryson quỳ trên mặt đất cùng những tham mưu tướng lĩnh khác tỏ vẻ khiếp sợ, lúc trước nghe được nói, bọn họ còn tưởng rằng Đỗ Địch An ra kế xui khiến Giáo Hoàng đến công kích bọn họ, nếu như vậy, lời này của Đỗ Địch An có vẻ hơi chút làm càn rồi!
- Là quá ngu dốt, vẫn xem ta quá thấp.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Trung thành với ta, có vấn đề gì không?
San Lorenzo phản ứng lại, hắn chú ý tới vẻ mặt Richeliu một bộ giống như là chuyện đương nhiên, bỗng nhiên nghĩ đếnxưng hô cùng với kính ngữ của hắn lúc trước đối với Đỗ Địch An, đột nhiên trong lòng nghĩ đến một kết luận khó mà tin nổi, Đỗ Địch An mới là người nắm quyền chân chính sau lưng Giáo Đình!
Hắn lập tức nghĩ đến lúc trước Đỗ Địch An bị Nội Bích bắt, bây giờ từ nội bích khu trở về, rất có thể trong khoảng thời gian này hắn đã được món đồ gì đó từ đó, hoặc là được thế lực nào đó thưởng thức, do đó địa vị tăng lên! Tuy rằng khả năng này thấp, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
- Ngươi, ngươi cùng Giáo Hoàng là quan hệ gì?
Hắn nhìn Đỗ Địch An nghi ngờ không thôi. Đỗ Địch Angiống như không nghe thấy lời của hắn, không để ý đến vấn đề tẻ nhạt như vậy.
- Báo!
Đang lúc này, một Thánh kỵ sĩ từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào:
-Bẩm báo Quang Minh vương đại nhân, Hidayat tư lệnh suất lĩnh đại quân vây quanh bên ngoài quân khu, đang lắp ráp khí giới công thành, chuẩn bị mạnh mẽ tấn công vào!