Chương 743 Lấy Thủ Cấp Tướng địch Trong Thiên Quân Vạn Mã
Nhanh như vậy?
Boree nghe vậy cả kinh. Tư lệnh Bryson cùng các tướng quân và Tham mưu trưởng nghe nói như thế, trong mắt lộ ra nét mừng, rốt cục được cứu rồi. Tuy rằng lúc trước San Lorenzo đã nói Hidayat sẽ tru diệt bọn họ cùng với đám người Richeliu, nhưng bọn họ làm cao tầng quân khu, vừa nghe đã biết đây là San Lorenzo cố ý đe dọa Giáo Đình, nếu Hidayat thật làm như vậy, hậu quả chỉ có một, chính là bị quân đội Nội Bích xóa bỏ.
- Ta đi ngăn trở địch!
Boree liếc mắt nhìn Đỗ Địch An, hướng về phía Richeliu xin chỉ thị. Richeliu không có đáp lại, nghiêng đầu nhìn Đỗ Địch An, chờ đợi quyết định của hắn.
- Rốt cục đến rồi.
Ánh mắt Đỗ Địch An lóe lên, phân phó:
- Lão Giáo Hoàng, nơi này giao cho ngươi, ta đi một chút sẽ trở lại.
Richeliu ngẩn ra, liền nói:
- Vẫn là ta đi cùng ngươi tốt hơn.
- Không cần.
Thấy Đỗ Địch An đi ra ngoài sảnh, Richeliu vội vàng nói:
- Chờ đã, Boree, ngươi giao lệnh bài cho Đỗ tiên sinh. Boree ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi:
- Ngài giao thánh kỵ quân vào trong tay hắn?
Richeliu còn chưa nói chuyện, Đỗ Địch An đã chen lời nói:
- Không cần thiết phiền phức như vậy, thương vong đã nhiều lắm rồi.
Nói xong hắn năm tay Helisha đi ra ngoài sảnh, sau lưng chỉ có một người Kacheek tùy tùng.
Kacheek quay đầu lại nhìn Richeliu cũng những tướng quân quân đội còn lại đang ngơ ngác, hắn không khỏi hỏi Đỗ Địch An:
- Thiếu gia, chúng ta là muốn đi đâu?
- Kẻ địch đến, đương nhiên là đi giết địch.
Đỗ Địch An nói, cũng không hề quay đầu lại. Kacheek trợn mắt líu lưỡi:
- Giết địch? Chỉ, chỉ dựa vào ba người chúng ta?
- Đương nhiên không phải.
Đỗ Địch An nói để Kacheek nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo lại dọa hắn sợ suýt chút nữa nhảy lên:
- Một mình ta là được.
Lúc này, Đỗ Địch An đã đi ra phía ngoài vùng bình nguyên, hắn đứng trên dốc cao phóng tầm mắt tới, chỉ thấy phía bên trong tuyến phòng thủ phía trước, đại quân thánh kỵ đóng quân, cùng với quân đội quân khu, mà ở phần cuối bình nguyên, mơ hồ có một đạo hắc tuyến đang bao phủ tới. Kacheek phóng tầm mắt tới phía trước, nhất thời nhìn thấy hắc tuyến cuồn cuộn dần dần trở nên rõ ràng, là vô số đầu người màu đen, tiếng gào thét từ phương xa cực tốc áp sát, hắn nuốt một ngụm nước miếng, chỉ cảm thấy tim đập thình thình, coi như hắn có sức mạnh Thú Liệp Giả cao cấp, nhưng đối mặt vô số binh lính, vẫn như cũ cảm thấy áp lực khó có thể chịu đựng.
- Thiếu, thiếu gia, ngài đang nói đùa phải không.
Kacheek cảm giác như có đồ vật kẹt ở cuống họng, căng thẳng đến bắp thịt toàn thân căng cắng:
- Chúng ta vẫn để cho thánh kỵ quân ra tay đi, vẫn có thể chống đối một thoáng.
- Chiến tranh vũ khí lạnh, nếu có dũng tướng, một người là có thể thay đổi thế cuộc.
Đỗ Địch An không để ý đến Kacheek, lẩm bẩm giống như đang nói chuyện với Helisha bên cạnh:
- Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại.
Mặt Helisha mặt không hề có cảm xúc, hờ hững nhìn phía trước, tựa hồ thiên quân vạn mã bao phủ tới đều không đáng sợ, cũng không để ý chút nào tới Đỗ Địch An chuẩn bị ra tay. Hắn quay đầu về phía Kacheek nói:
- Ở đây chăm sóc nàng cho tốt, không cho để bất luận người nào tới gần nàng.
Kacheek nào để ý đến những cái này?, hắn vội vàng giữ lại:
- Thiếu gia, chúng ta có nhiều người như vậy, tại sao ngài phải một mình xuất chiến, như vậy rất nguy hiểm!
- Bởi vì hiệu suất.
Đỗ Địch An nói. Kacheek ngạc nhiên. Đỗ Địch An cởi áo khoác lông thú màu đen ra, đưa cho Kacheek, sau đó rút bội kiếm bên hông ra, thả người nhảy xuống dốc cao, nhanh chóng vọt về hướng đại quân đen kịt phía trước. Kacheek kinh ngạc nhìn, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng vang khôi giáp ma sát, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Richeliu cùng Boree áp giải San Lorenzo cùng Bryson chạy tới.
- Hắn ở đâu?
Richeliu không thấy Đỗ Địch An, không khỏi hỏi Kacheek.
Kacheek cười khổ một tiếng, nói:
- Thiếu gia xuất chiến.
- Xuất chiến?
Richeliu sửng sốt. Boree bên cạnh không nhịn được nói:
- Hắn chỉ là một thần thuật đại sư thì có thể chiến cái gì, chán sống sao, ngươi làm người hầu thế nào lại không ngăn cản? Hắn suất lĩnh bao nhiêu người xuất chiến, không có lệnh của ta, làm sao hắn điều động thánh kỵ quân?
Kacheek liếc mắt nhìn hắn, nhớ tới thân phận của hắn là Đại Quang Minh vương, nhịn hỏa khí trong lòng xuống, lười đáp lại hắn.
Boree không nghĩ tới tên người hầu nho nhỏ này cũng dám không cho mình sắc mặt, tức giận đến trừng mắt lên, vừa muốn quát mắng, lại bị Richeliu bên cạnh ngăn cản.
Richeliu đứng trước dốc cao, nhìn thánh kỵ quân cùng quân khu phía trước chia làm hai trận doanh, phát hiện đại quân hai phe vẫn không nhúc nhích, không có một tia loạn tượng, không khỏi choáng váng. Sau một khắc, siêu thị giác của hắn đột nhiên nhìn thấy, phương hướng tuyến phòng thủ có một bóng người màu đen thẳng tắp xông ra ngoài, nhảy ra khỏi tuyến phòng thủ, chạy về phía đại quân như thủy triều trên bình nguyên kia.
- Cái gì?!
Richeliu cả kinh, đầu lưỡi suýt chút nữa run rẩy, kinh hãi nói:
- Hắn, một mình hắn?
Nghe vậy, Boree bên cạnh nhất thời ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt rất nhanh nhìn thấy một bóng người cực kỳ nhỏ bé trên vùng bình nguyên cực tốc lao về phía trước, không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
Đám người San Lorenzo cùng Bryson bị áp giải đằng sau cũng ngẩn người, không nhịn được giẫy giụa thân thể đứng lên nửa ngồi nửa quỳ, phóng tầm mắt về phía trước, một tên Tham mưu trưởng trong đó không để ý, cười nhạo nói:
- Một người xuất chiến, đùa gì thế, không gọi là chiến, gọi tự sát còn tạm được, hắn coi chính mình là thần sao, có thể một người đánh tan đại quân Hidayat tư lệnh mang đến? Quả thực buồn cười...
Lời vừa nói tới chỗ này, một tướng quân khôi ngô ở bên cạnh hắn nhất thời kinh hãi kêu thành tiếng:
- Hắn, một mình hắn lên?!
Tham mưu trưởng kia nhất thời sửng sốt.
- Không phải có thánh kỵ quân sao, tại sao hắn muốn một người xuất chiến?
Richeliu tỉnh táo lại, không nhịn quay về phía Kacheek hỏi, ở trong ấn tượng của hắn, từ trước đến giờ Đỗ Địch An vẫn cẩn thận, hơn nữa thích trốn trong bóng tối điều động người khác, mà thế cuộc giờ khắc này cho dù là một ít tướng quân dũng mãnh cũng không dám đứng mũi chịu sào xuất chiến, hắn lại một mực xuất chiến, lại chỉ có một mình. Kacheek tỏvẻ cay đắng:
- Thiếu gia nói vì hiệu suất.
- Hiệu suất?
Richeliu ngây người.
Vèo! Vèo! Đỗ Địch An dọc theo thảo nguyên nhanh chóng áp vọt tới sát đại quân đối diện, tiếng gầm gừ chấn động đinh tai nhức óc đến mức màng tai hắn hơi rung động, nhịp tim bị kích thích đập nhanh hơn, hắn nắm chặt trường kiếm, con ngươi xuất hiện biến hóa, phát huy thị giác đến mức tận cùng, hắc triều trước mắt nhất thời biến thành một mảnh đỏ đậm, vô số nhiệt lượng dính lại cùng nhau, mà bên trong mảnh đỏ đậm này có bảy, tám bóng người tỏa ra nhiệt lượng giống như quả cầu lửa, vượt xa các nhiệt lượng khác, hẳn là tướng quân trong quân đội.
Ánh mắt Đỗ Địch An chuyển động, rất nhanh đã tìm được ba đạo nhiệt lượng còn dồi dào hơn so với những quả cầu lửa kia, hai cái trong đó đứng chung một chỗ, một cái khác ở bên trái đại quân, trong lòng hắn suy nghĩ một thoáng, ánh mắt khóa chặt vào hai vị đang đứng chung một chỗ kia.
Nếu như chỉ là nhiệt cảm thị giác thì không cách nào phán đoán ra vị trí nguồn nhiệt cụ thể bên trong dòng người, nhưng thị giác Đỗ Địch An lại không phải nhiệt cảm thị giác, mà bao gồm cả nhiệt cảm thị giác xuyên thấu! Nhìn xuyên thấu tầng tầng, có thể dễ dàng khóa chặt vị trí mỗi nguồn nhiệt trong đám người.
Charles chú ý tới tuyến phòng thủ có một người lao ra, lúc này giơ tay hiệu lệnh toàn quân giảm tốc độ, rất nhanh hắn thấy rõ dáng dấp người này, trên người mặc áo giáp màu đen kỳ lạ, không phải là khôi giáp quân đội, cũng không phải khôi giáp màu xám bạc của giáo đoàn kỵ sĩ, hắn không khỏi cau mày, cao giọng quát lên:
- Người nào?!
Đỗ Địch An nhìn đại quân từ từ dừng lại, con ngươi nheo lại, không để ý đến đối phương kêu gào, bàn chân bỗng nhiên phát lực, Long Huyết Thuật khống chế máu tươi sôi trào lưu động trong cơ thể, sức mạnh ma ngân từ ngực khuấy động ra ngoài, toàn thân nổi lên hài cốt trắng lóa như tuyết, hắn nắm chặt trường kiếm, như một đạo lợi kiếm màu xám trực tiếp phóng về phía người được gọi là tướng quân kia. Charles nhìn tốc độ Đỗ Địch An đột nhiên tăng lên đáng sợ, nhất thời ngơ ngác, vội vàng quát:
- Chuẩn bị nghênh địch, trọng giáp sĩ kết trận, cung tiễn thủ bắn cung!!
Vèo vèo vèo!!
Cung tiễn thủ trong nháy mắt buông mũi tên được căng từ lâu, mũi tên như mưa bắn về phía Đỗ Địch An phía trước bình nguyên. Đỗ Địch An không né tránh, Xông thẳng tới trước mặt, vung vẩy lưỡi kiếm trong tay, nhanh chóng gạt mũi tên đang bay tới ra, trong tầm nhìn của hắn, tất cả mũi tên bắn về phía hắn đều bị ngăn cản từng cái một.
Vèo!
Sau khi thoát ly mưa tên, hắn thả người nhảy lên một cái, lướt qua đám trọng giáp binh sĩ đang giơ khiên, độ cao hắn nhảy dù là trường thương xem kẽ bên trong đám khiên cũng không với tới.
Charles tỏ rõ vẻ kinh hãi, thân thủ như vậy, dù là những tướng quân khác cũng khó mà làm được, hắn rút trường kiếm ra, vung vẩy về phía trước, gầm hét:
- Khốn thú quân trận! Giết!!
Từ bên trong đại quân hắn phía sau lập tức có mấy ngàn Thiết kỵ lao ra, tiếng vó ngựa cuồn cuộn, hình thành ba tầng vây quanh Đỗ Địch An, lập tức giết tới. Ánh mắt Đỗ Địch An lạnh lùng, thân thể không dừng lại một chút nào, phóng đi chính diện, bỗng nhiên ra tay. Bàn tay của hắn kéo lại chân trước của một chiến mã kị sĩ trước mặt, một cái tay khác vung kiếm ngăn trường thương hắn đâm tới, gầm nhẹ một tiếng, tiếng ngựa hí dài, chiến mã hoảng loạn nhảy lên. Kỵ sĩ cưỡi ở trên lưng ngựa cũng không bị té xuống, chiến mã bị hoảng loạn cũng khó có thể công kích.
- Cút!
Đỗ Địch An vung mạnh mấy vòng, bỗng nhiên ném tới vòng vây phía trước. Vèo một tiếng, đại mã màu đen như đạn pháo phóng đi, trong nháy phá tan bốn, nam Thiết kỵ, đụng phải kỵ sĩ trên lưng ngựa miệng phun máu tươi, mất mạng tại chỗ. Đỗ Địch An giẫm lên thi thể đại mã, mượn lực xông về phía trước, lợi kiếm trong tay chuyển động, chặt đứt đầu hai tên Thiết kỵ vọt tới, thân thể không dừng lại một chút nào, lao nhanh về phía vị tướng quân vừa phát mệnh lệnh kia.
- Đáng chết! Mau ngăn cản hắn!
Charles nhìn Đỗ Địch An dễ dàng xé rách khốn thú quân trận, tức giận biến sắc, đột nhiên trong lòng có chút sợ hãi, hắn cảm thụ được sát khí của thiếu niên này hướng về phía hắn.
Vèo!
Đỗ Địch An giẫm lên đầu một Thiết kỵ đang vọt tới, một đường nhanh chóng xông về phía trước. Trong nháy mắt, hắn đã tới trước mặt vị tướng quân này.
- Nhận lấy cái chết!
Charles kinh nộ cực kỳ, cắn răng vung kiếm xông lên.
Ánh mắt Đỗ Địch An hờ hững, thân thể đột nhiên tăng tốc, rung cổ tay, trong nháy mắt hai người đan xen vào nhau, phốc một tiếng, máu tươi bắn tung toé, điểm trên chiến giáp của Đỗ Địch An, cùng lúc đó một cái đầu người bay lên.