Chương 744 Thế Không Thể Đỡ
Charles tướng quân!!
Hai tên người hầu thân tín bên cạnh Charles nhìn thấy một màn khó có thể tin, trợn mắt trừng trừng, bi phẫn rít gào một tiếng, nắm thương đánh tới Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khôngđể ý tới, chân đạp lên bả vai một tên kỵ sĩ, mượn lực lao tới đại quân tụ tập phía sau.
- Giết!
- Giết a!!
- Ngăn cản hắn!!
Ba tên tướng quân đằng sau nhìn thấy Đỗ Địch An một kiếm chém đầu Charles, kinh nộ cực kỳ, không nghĩ tới bên trong quân địch lại có một nhân vật thần dũng như thế, càng không ngờ tới chính là người này lại coi rẻ bọn họ như vậy, dám độc thân xông vào trong thiên quân vạn mã, coi bọn họ như không, quả thực không thể tha thứ!
Dưới hiệu liệnh của ba tên tướng quân, quân trận cấp tốc phân tán, cung tiễn thủ cùng xạ thủ tránh lui sang hai lên, mà khinh kỵ binh cùng trọng giáp binh từ mặt bên lại bọc đánh, chủ động đón đánh về phía Đỗ Địch An, Dưới tình huống cận chiến này, cung tiễn thủ cùng xạ thủ không hề có tác dụng, chỉ có thể thương tổn người mình. Một mình Đỗ Địch An xông quân, khiến cho sư đoàn "Súng kíp đoàn" mạnh nhất bọn họ mới nhất thành lập hoàn toàn không có đất dụng võ.
Vèo! Đỗ Địch An thả người giữa vạn quân, bàn chân không chạm đất, đạp lên vai một kỹ sĩ tiến về phía trước, hành động vô cùng hời hợt, giống như là phiên phiên hồ điệp, thân pháp nhẹ nhàng, không có một chút dây dưa dài dòng.
Những kỵ sĩ này giơ thương đâm tới Đỗ Địch An, phối hợp Thiết kỵ lực trùng kích, lực phá hoại của kỵ thương tăng cường mạnh nhất, nhưng tốc độ Đỗ Địch An thực sự quá nhanh, hoặc giẫm lên đầu ngựa, hoặc đạp lên trường thương đang đâm tới, tựa hồ bất kỳ một vật thể nào hắn đều có thể mượn lực, trong nháy mắt đã lao ra hơn trăm thước, không dừng lại có một chút nào, cũng không chịu nửa điểm thương tổn!
Ba tên tướng quân còn lại cùng đại tá, thượng úy quan quân nhìn thấy tình cảnh này, kinh hãi khó có thể bình tĩnh, đây là khí thế cỡ nào, sức mạnh cỡ nào, tới lui tự nhiên trong thiên quân vạn mã, không bị thương chút nào!
Đỗ Địch An mắt nhìn thẳng phía trước, đây là một loại bễ nghễ thiên hạ, ánh mắt bao trùm vạn vật, bất luận người nào nhìn thấy đều sẽ run sợ trong lòng, ánh mắt khiến người khác kính nể thần phục, hắn cầm trong tay trường kiếm ám cương dài ba thước, một đường tiến lên nghênh chiến, đạp lên đầu ngựa, cực tốc xông về phía trước, tất cả trường thương, lưỡi dao sắc, đao kiếm chung quanh hoàn toàn không có cách nào thương tổn được xương trắng bên ngoài thân thể hắt. Xương trắng này giống như bề ngoài dữ tợn ghê tởm, bao vây chặt chẽ toàn thân hắn, bảo vệ đến gió thổi cũng không lọt!
Trung tâm đại quân nơi xa nhất, Hidayat mặc chiến giáp màu đồng xanh tinh xảo, tôn lên vóc người lồi lõm gợi cảm của nàng, phối hợp với làn da trắng như tuyết không giống quân nhân, cực kỳ diễm lệ, nàng không chỉ là vị nữ tính duy nhất trong 3 vị tư lệnh, cũng là nữ thần trong lòng tất cả tướng sĩ trong quân khu. Giờ khắc này nàng phóng tầm mắt tới phía trước, con ngươi màu nâu đậm giống như mắt ưng, tất cả rồi loạn tiền tuyến đều thu vào trong mắt, cũng nhìn thấy một bóng người đen kịt cầm kiếm giết vào trong quân, lông mày nàng cau lại, đột nhiên cảm giác thấy người này hơi quen mắt.
- Là hắn?
Hidayat rốt cục đã nghĩ ra, trên mặt không khỏi lộ ra một tia giật mình:
- Người này không phải chỉ là một cái thần thuật sư sao, làm sao lại có sức mạnh như vậy?
- Tư lệnh, ngài nhận ra người này?
Một thượng tướng năm sao bên cạnh kinh ngạc hỏi, thị giác của hắn còn không cách nào nhìn được cặn kẽ tình huống rối loạn phía trước, chỉ có thể nhìn thấy đại khái thế cuộc.
- Người này ngươi cũng biết, chính là thiếu niên đại sư lúc trước miễn phí biếu tặng Truyền kỳ thần thuật cho quân bộ chúng ta.
Hidayat ngưng mắt nhìn khu vực rối loạn, càng ngày càng nhíu mày.
- Ngài nói chính là Đỗ đại sư kia sao?
Thượng tướng năm sao không khỏi kinh ngạc, từ động tĩnh rối loạn phía trước mà xem, sức mạnh người này sẽ không thấp hơn hắn, mà nhân vật như vậy lại là thiếu niên thần thuật kia?
Hidayat ngưng mắt nhìn chiến trường, không có tâm tình tiếp lời hắn, chỉ thấy Đỗ Địch An một đường xung phong, tốc độ cực nhanh, kỵ binh cùng trọng giáp vệ sĩ hoàn toàn không có cách nào ngăn trở, tốc độ cùng thân thủ như vậy, nàng tự hỏi mặc dù chính mình cũng chưa chắc có thể làm được tốt hơn, hơn nữa nàng có thể rõ ràng nhìn ra, người này là hướng về phía nàng, hiển nhiên, mục đích của hắn là giết chính mình!
Trong thiên quân vạn mã, một thân một mình tới đây chém giết nàng, ngẫm lại ý niệm như vậy, nàng liền cảm thấy hoảng sợ cùng chấn động, đây là tư duy của một người bình thường sao? Cái gì cho hắn dũng khí lớn như vậy?!
- Làm sao còn không hắn bắt lại, không phải nói chỉ có một người hay sao?!
Tên thượng tướng năm sao nhìn một tên thượng tá bên cạnh, khẩu khí tức giạn nói:
- Đem kính phóng đại tới cho ta.
Thượng tá kia lập tức lấy kính phóng đại ra, đưa cho tên thượng tướng này. Thượng tướng năm sao giơ lên trước mắt quan sát, phía trước mơ hồ nhất thời rở lên rõ ràng, chỉ thấy một thiếu niên mặc giáp trụ màu đen, cầm trường kiếm ám cương giẫm lên vai kỵ sĩ như giẫm trên đất bằng nhanh chóng vọt tới, ven đường có vô số binh lính đâm thương, hoặc là vung vẩy đao kiếm muốn ngăn chặn, nhưng hắn dễ dàng tránh thoát, thi thoảng có đao kiếm tình cờ đâm trúng chân lại bị ủng kim loại của hắn ngăn trở, không tạo thành thương tổn.
- Làm sao có khả năng?!
Thượng tướng năm sao nhìn vậy liền ngẩn ngơ, hắn vốn tưởng rằng người tới đã ở trong vòng vây đại quân, hãm sâu vũng bùn, đang thống khổ giãy dụa, nhưng mà sự tình lại hoàn toàn khác, người kia không những không bị đại quân vây quanh, trái lại còn xem đại quân như cỏ dại, tùy ý đạp lên, coi như đá đạp chân! Hắn thả kính phóng đại xuống, hướng về thượng tá kỵ bên cạnh cả giận nói:
- Các ngươi làm ăn như nào? đối phương chỉ là một người đã xông phá trận hình thành như vậy, nếu như thánh kỵ quân ở phía sau hắn xông lại, làm sao tác chiến được?!
Thượng tá kỵ phát khổ, thầm nghĩ cái này ta cũng biết, thế nhưng người phía trước không bắt được kẻ địch, ta có biện pháp gì? Trách ta? Nghĩ thì nghĩ, hắn tất nhiên không dám gánh tội thay, chỉ có thể nói:
-Thuộc hạ lập tức điều động Tử Vũ quân, tiến vào vây quét!
- Còn không mau đi!
Thượng tướng năm sao cả giận nói. Thượng tá kỵ vội vã lĩnh mệnh, giá mã lao ra.
Vèo!
Đỗ Địch An một đường bay lượn, đột nhiên nhìn thấy đại quân phía trước tách ra hai bên, giống như sóng biển đẩy ra, từ bên trong có một mảnh kỵ sĩ khôi giáp màu tím đi ra, trên mũ giáp có lông chim màu tím tung bay, chính là Tử Vũ quân tiếng tăm lừng lẫy của quân bộ, cũng là quân đội vương bài của quân bộ đã từng khiến cho dã nhân ăn vô số vị đắng, làm cho quý tộc khắp nơi kiêng kỵ sợ hãi.
Con ngươi hắn hơi nheo lại, không hề dừng lại, tiếp tục phóng đi. Từ nhiệt lượng đã có thể phân biệt, nhiệt lượng trong cơ thể những Tử Vũ quân này gấp 5 lần binh lính bình thường, gần như sơ cấp Thú Liệp giả! Mặc dù đối với sức mạnh của hắn hôm nay mà nói, sơ cấp Thú Liệp giả xem như rất nhỏ yếu, thế nhưng quân đoàn do mấy ngàn sơ cấp Thú Liệp giả tạo thành lại không thua gì một cơn hồng thủy mãnh thú, phải biết, sơ cấp Thú Liệp giả bên trong sáu tập đoàn tài chính lớn tính gộp lại cũng chưa chắc vượt quá hai ngàn, đây chính là quân khu dùng tư thái trấn áp tuyệt đối khắp Ngoại Bích!
Ào ào ào!!
Vừa mới tới gần nhánh Tử Vũ quân này, Đỗ Địch An đã nghe thanh âm xiềng xích vang lên leng keng, chỉ thấy phía trước bỗng nhiên nhấc lên một tấm lưới lớn màu đen, từ trên không chụp về phía hắn.
Đỗ Địch An cấp tốc vung kiếm chém tới. Ám cương trường kiếm chém vào tấm lưới đen, trong nháy mắt ma sát ra một mảnh đốm lửa, nhưng không thể chém đứt tấm lưới đen!
- Lưới được chế tạo từ hợp kim?
Trong mắt Đỗ Địch An lóe lên ánh điện, lập tức quăng kiếm, ngay lúc tấm lưới chuẩn bị bọc lấy thân thể thì hắn bỗng nhiên ra tay, hai tay chụp vào một mắt lưới, ra sức kéo, tóc bay vù vù:
- Phá cho ta!!!
Hí!!
trong nháy mắt, tấm lưới mang tính mềm dẻo dai dẳng bị xé rách như một tấm vải, phát ra âm thanh chói tai khó nghe! Đỗ Địch An giống như một con hung thú vừa thoát ra ngoài, một bước đi ra, mặt đất hơi rung động, hắn mượn lực giống như mũi tên rời cung cực tốc lao ra, đánh thẳng vào Tử Vũ quân.
Tử Vũ quân phản ứng cực nhanh, sau khi thấy Đõ Địch An phá tan võng tỏa, Thuẫn Vệ sĩ lập tức tiến lên, mấy chục tấm khiên kết thành một tấm cự thuẫn, che phía trước Đỗ Địch An.
Oành!
Đỗ Địch An lao vào giống như lưu tinh, sau một khắc, đánh tan cự thuẫn không có chút ngăn trở nào, mười mấy tên Tử Vũ quân ở sau cự thuẫn người ngã ngựa đổ, ngã trên mặt đất, có người bị đụng phải bay ngược ra sau mười mấy mét.