Chương 745 Một Quyền
Đỗ Địch An lăn lộn đứng lên từ đám hỗn loạn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một tấm khiên đập tới, hắn ra một quyền đón đỡ.
Oành!
Một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên lên,trọng giáp sĩ khôi ngô cầm tấm khiên trong tay miệng phun máu tươi, thân thể nhanh chóng vay về phía sau, va vào hai tên kỵ sĩ, một tên trong đó bị va vào đầu, mất mạng tại chỗ.
Mà tấm khiên trong tay Trọng giáp kỵ sĩ thì bị hõm vào trong, lộ ra hình dạng nắm đấm. Vài tên Tử Vũ quân kỵ binhbên cạnh nhìn thấy liền há hốc mồm, đây là quái vật gì?!
Đỗ Địch An vỗ bàn tay xuống đất một cái, giống như đạn bay lên khỏi mặt đất, nhanh chóng xông về phía trước.
- Làm sao có khả năng?!
Thượng tướng năm sao dùng kính phóng đại nhìn thấy tình cảnh này, hơi chút dại ra. Hidayat chăm chú nhìn Đỗ Địch An thế không thể đỡ, trầm mặc chốc lát, quay đầu hướng vềmột người trẻ tuổi đang dựa trên ghế salông bên trong chiến xa sang trọng, nói:
- Gặp phải kẻ địch có chút vướng tay chân, khả năng cần ngươi ra tay.
Người trẻ tuổi một bên hưởng thụ điểm tâm cùng với hoa quả trên bàn ăn tinh xảo, nghe được Hidayat nói, cười tủm tỉm:
- Đến cùng là nhân vật nào, dọa các ngươi sợ hãi đến vậy.
Hidayat trầm giọng nói:
- Người đến rất mạnh, đã vượt xa Thú Liệp giả, thậm chí có thể không phải sơ cấp giới hạn giả!
- Ồ?
Người trẻ tuổi nghe nói như thế, nhất thời hứng thú, gặp một miếng hoa quả giá trị có thể so với hoàng kim rồi ném ra ngoài, bóng người loáng một cái đã xuất hiện bên người Hidayat, giơ tay che trước lông mày, giống như là muốn che chắn ánh mặt trời, phóng tầm mắt về phía trước, rất nhanh liền đã nhìn thấy khu vực rối loạn phía trước, hắn hơi nhíu mày, cười nói:
- Có chút ý nghĩa, chẳng trách dám một mình xung kích đại trận, phỏng chừng là muốn trực tiếp bắt giữ ngươi, chấm dứt cuộc chiến tranh này.
Hidayat chăm chú nhìn hắn:
- Ngươi có nắm chắc không?
- Nắm?
Người trẻ tuổi giống như là nghe được một việc không thể tưởng tượng nổi, giật mình nhìn nàng:
- Ngươi hỏi ta có nắm chắc hay không? Ngươi là đang làm nhục ta sao?
- Không có không có.
Bên cạnh thượng tướng năm sao biết vị trẻ tuổi này là đại nhân vật đến từ Nội Bích, không dám đắc tội, vôi vã cười làm lành nói:
- Tư lệnh đại nhân tuyệt không có ý này...
- Người lớn nói chuyện, trẻ con trõ miệng vào?
Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn một chút, cái nhìn này lạnh lùng như băng, không chứa chút tình cảm nào, không có nửa phần thái độ lúc đối xử với Hidayat.
Thượng tướng năm sao choáng váng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, lúng túng không biết nên đáp lời làm sao, trong lòng lại có chút xấu hổ, tuổi tác của hắn đủ để làm phụ thân người trẻ tuổi này rồi, lại bị nói thành đứa nhỏ? Bất quá, nghĩ đến thân phận của đối phương, hắn chỉ có thể tự nhận.
Sắc mặt Hidayat lãnh đạm nói:
- Ta biết ngươi rất mạnh, nhưng kẻ địch cũng không yếu, ngươi vẫn không nên khinh địch.
- Xem ra vẫn là bị ngươi xem nhẹ.
Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra vẻ ưu thương:
- Tốt xấu ta cũng đến từ Nội Bích, tuy rằng không biết tiểu tử này là từ đâu xuất hiện, nhưng xem thân thủ cũng chỉ là một sơ cấp giới hạn giả mà thôi, ân, tiếp cận trình độ cao cấp giới hạn giả, nhưng coi như là cao cấp giới hạn giả... Ta cũng từng giết không ít.
- Đại nhân quả nhiên lợi hại!
Thượng tướng Năm sao tìm được cơ hội, lập tức khen lấy lòng. Người trẻ tuổi cười cợt. Thượng tướng năm sao nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh, trên mặt tràn đầy nụ cười. Hidayat nhìn về chiến trường phía trước nói:
- Đã như vậy, ngươi liền ra tay sớm một chút đi, thủ hạ của ta đỡ phải chịu chết uổng.
- Chỉ là một đám phế vật, chết vài tên thì có làm sao.
Người trẻ tuổi không để ý chút nào, bất quá cũng không có ý tứ tiếp tục quan chiến, vặn vẹo phần gáy, phát ra âm thanhkèn kẹt. Sau khi làm mấy động tác làm nóng người, hắn nháy mắt một cái với Hidayat, mang một tia mê hoặc:
- Đợi xong chuyện này, ngươi đừng quên sự tình chúng ta đã nói nhé.
- Lời ta nói từ trước đến giờ luôn chắc chắn.
Hidayat bình tĩnh đáp lại.
- Được!
Vèo!
Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể người trẻ tuổi dĩ nhiên bay ra, chỗ đứng giống như xuất hiện cơn lốc, khiến cho cả chiến xa lay động. Thượng tướng năm sao nhìn thanh niên bay lượn, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, tuy rằng hắn rất chán ghét tên thanh niên này, nhưng không thể không nói, ngoại trừ thân phận đối phương cao hơn, một thân thực lực cũng là hắn chưa từng gặp qua.
- Thật mạnh!
Thượng tướng năm sao thở dài một tiếng:
- Không nghĩ tới tùy tiện một cá nhân đến từ Nội Bích lại mạnh như vậy!
- Hắn không phải tùy tiện đến.
Hidayat hờ hững nói.
Thượng tướng Năm sao nhìn nàng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Hidayat mắt nhìn phía trước, nhưng tựa hồ chú ý tới thượng tướng năm sao khẽ nhúc nhích khóe miệng. Trong lòng thượng tướng Năm sao hơi lạnh lẽo, lập tức tìm đề tài khác, nói:
- Thuộc hạ muốn nói, chờ hắn giải quyết người này, chúng ta phải giao Giáo Đình ch hắn sao? Bọn họ làm như thế có phải là cũng có thể một mẻ lưới bắt hết Giáo Đình?
- Cái này đợi tất cả ba vị tư lệnh đều ở đây lại nói.
Hidayat lạnh lùng nói.
- Vâng.
Thượng tướng năm sao cung kính nói, thuận thế lại vỗ ngựamột cái:
- Lần này tư lệnh đại nhân giải cứu San Lorenzo cùng Bryson tư lệnh, cứu vớt toàn bộ quân bộ, công lao lớn như vậy, nhất định...
- Cái gì?
Bỗng nhiên Hidayat thất thanh kêu lên. Trong lòng thượng tướng Năm sao cảm thấy kỳ quái, chỉ có thể lập lại lần nữa:
- Lần này tư lệnh đại nhân giải cứu...
Hắn nói được một nửa, liền nghe thanh âm cọt kẹt, đã thấy Hidayat dùng sức quá mức, dẫm nát vòng bảo hộ dưới chân. Hắn sợ bắn lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn đến gò má Hidayat, nhất thời nhìn thấy một gò má mỹ lệ đang khiếp sợ tới tận cùng, chấn động quá mức làm cho vẻ mặt của nàng có một tia vặn vẹo.
Hắn ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại, cầm kính phóng đại lên theo tầm mắt Hidayat nhìn tới, nhất thời thấy khu vực rối loạn phía trước, thiếu niên thân mặc giáp trụ màu đen kia thẳng tắp vọt tới, mà ở trên không trung bên cạnh hắn, một cái đầu lâu lăn lộn rơi xuống, chính là người trẻ tuổi lao ra lúc trước!!
Giờ khắc này ở trên gương mặt người trẻ tuổi này không còn là dáng dấp chơi đùa bất cần đời lúc trước, mà là tràn ngập sợ hãi, hai viền mắt trợn lên rất lớn, con ngươi tựa hồ muốn lòi ra ngoài.
- Cái gì?!
Hắn ngơ ngác thất thanh, vừa muốn nói, đột nhiên phát hiện phản ứng của chính mình cùng Hidayat tư lệnh không khác gì nhau.
- Chỉ, chỉ là một quyền...
Hidayat trừng mắt, nàng đối với hệ thống sức mạnh của Nội Bích cũng không phải là không biết gì cả, ngược lại chính là bởi vì nàng biết cho nên mới có chấn động mãnh liệt như vậy, tuy rằng lúc trước giao thủ ngắn ngủi, nhưng nàng vẫn thấy rất rõ ràng, hai người giao thủ vẻn vẹn chỉ một quyền.
Đỗ Địch An đã đánh giết người trẻ tuổi này, hơn nữa là đánh gãy phần gáy! Bằng nắm đấm đánh gãy phần gáy, khiến đầu lâu rơi ra, sức mạnh khủng bố tới cỡ nào?!
Bên trong khái niệm của nàng, có thể giết chết người trẻ tuổi này, chỉ có những nhân vật huyền thoại ở trên mây, hô mưa gọi gió tại Nội Bích mới có thể làm được.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại chân thực như vậy, chân thực đến mức nàng cũng hoài nghi là giả.
Vèo!
Đỗ Địch An vung vẩy cánh tay trái không chút cảm giác nào, đánh gãy mấy cây thương gỗ đang đâm tới, ánh mắt hắn nhìn thẳng chiến xa phía trước, bên trong có một tư lệnh mặc quần áo nữ nhân, lúc trước giao thủ cùng thanh niên kia, hắn không thể không dùng toàn lực, bằng không sẽ bị hắn kéo dài thêm, hãm sâu vào trong đại quân, tiêu hao hết thể lực.
Giờ khắc này đã bại lộ sức mạnh thực sự, hắn cũng lười tiếp tục bảo lưu.
Oành! Oành!
Mấy kỵ binh bị bàn chân Đỗ Địch An dẫm lên, vai sinh ra tiếng xương vỡ nát, bốn chân tọa hạ Thiết kỵ như nhũn ra, ngã quỵ trên mặt đất, chiến mã được huấn luyện kỹ càng cũng khó có thể chịu đựng được áp lực.
Mà Đỗ Địch An như một đạo tàn ảnh màu đen, từ bên trong vạn quân xuyên qua, mấy tức đã tới trước chiến xa hoa lệ giữa đại quân. Oành một tiếng, tốc độ Đỗ Địch An từ từ chậm lại, một cước đạp lên vai mội tên kỵ binh lăng không nhảy lên, bay ra mấy trượng, sau đó một cước đá ngã kỵ binh bảo vệ chiến xa, kỵ binh bị đạp bay về phía sau, rơi vào bên trong đại quân phía sau.
Đỗ Địch An đứng trên lưng chiến mã, nhìn từ trên cao xuống, tầm mắt dừng lại trên thân Hidayat trong chiến xa, ánh mắt hờ hững như nhìn một con giun dế.