← Quay lại trang sách

Chương 770 Quyết Tâm

Người trung niên mặt trắng khẽ lắc đầu nói:

- Điện hạ, có một câu ngạn ngữ không biết ngươi đã từng nghe nói qua chưa, đại nạn không chết tất có hậu phúc! Helisha điện hạ lúc trước không chết trong thi triều, ta suy đoán quá nửa là nàng trong lúc hấp hối đã đột phá cực hạn, bức ra tiềm lực, huyết thống giác tỉnh bốn lần rồi!

Con ngươi Hathaway co rụt lại, kinh hãi từ trên vương tọa đứng lên:

- Không thể!

- Không gì là không thể.

Thần sắc người trung niên mặt trắng bình tĩnh, nói:

- Sức mạnh huyết thống giác tỉnh vốn không ổn định, thường thường khi tâm tình chập chờn đến mức tận cùng sẽ có tỷ lệ lớn giác tỉnh, tình huống như vậy, căn cứ vào các tình huống giác tỉnh trong lịch sử đã được chứng minh, cho nên nói Helisha điện hạ bị thi triều ép vào tuyệt cảnh, sau đó giác tỉnh sức mạnh huyết thống thoát vây cũng có thể lý giải, bằng không lấy tình hình của nàng ngay lúc đó, tỷ lệ có thể sống sót quá thấp, trừ phi là có cao thủ khác giúp đỡ, nhưng khi đó chỉ có một mình thiếu niên kia, thiếu niên này chỉ là tên rác rưởi, sao có thể giúp được nàng?

Sắc mặt Hathaway khó coi, tuy rằng không muốn thừa nhận, không muốn tin tưởng, nhưng nàng biết xác thực rất có thể là như vậy!

- Bốn lần giác tỉnh... Đáng chết!!

Nàng nắm chặt nắm đấm, trên khuôn mặt tú lệ tràn ngập phẫn nộ cùng oán hận:

- Mười chín tuổi đã bốn lần giác tỉnh, còn nhanh hơn so với Long mẫu được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp, nhất định nàng phải chết!!

Người trung niên mặt trắng nói:

- Nếu như nàng đã bốn lần giác tỉnh sẽ có một chút năng lực đặc thù, giết chết Elinor cũng có thể hiểu được, mặc kệ thế nào, hiện tại tám phần mười có thể kết luận người này chính là Helisha điện hạ, chúng ta nhất định phải mau chóng xuất kích, không thể để cho nàng có thời gian tiếp tục trưởng thành, hơn nữa phải một lưới bắt hết, một đòn giết chết, không lưu lại một chút hy vọng nào!

Vẻ dữ tợn trên mặt Hathaway dần dần âm trầm lại, nói:

- Không cần ngươi nói ta cũng biết, tình huống lần trước đã hẳn phải chết, nàng vẫn có thể sống sót, lần này ta muốn triệt để giết chết nàng, không cho nàng bất kỳ khả năng sống sót nào!

- Điện hạ anh minh!

Bên trong thần điện Long tộc, trên chiếc giường lớn rộng ba, bốn mét màu đỏ đậm, có một thiếu phụ tuyệt sắc lẳng lặng nằm đó, màu da bóng loáng mềm mại, mặc một thân hồng bào, không phải màu máu mà là màu đỏ đậm như hỏa diễm. Trường bào phủ kín cả chiếc giường, làn váy in lên thân thể của nàng, nhìn có vẻ đặc biệt tinh xảo, mỹ lệ vô song.

- Nghe nói gần đây Hathaway rất quan tâm Ngoại Bích?

Thiếu phụ Tuyệt sắc nhẹ giọng nói. Bà lão hầu hạ ở một bên cung kính nói:

- Tiểu thư, Hathaway điện hạ lén lút phái một người đi Ngoại Bích, không biết muốn làm cái gì.

- Ta nghe nói, gần đây Tu Đạo Viện cùng Quân Bộ cũng rất quan tâm Ngoại Bích, chẳng lẽ nơi hoang vu nho nhỏ bị vứt bỏ này, gần đây có đồ vật gì đáng giá lưu ý sao?

Thanh âm Long mẫu êm dịu, giọng nàng giống như dòng nước ấm tinh khiết và tao nhã. Bà lão thấp giọng nói:

- Tiểu thư, nếu không ta phái người đi Ngoại Bích xem xét một lượt?

Long mẫu khẽ ừ một tiếng, nói:

- Tuyển Thánh Nữ như nào rồi?

- Hồi bẩm tiểu thư, luận độ tinh khiết của huyết thống, còn không tìm được người có thể đạt đến cấp bậc Helisha điện hạ.

Bà lão thấp giọng nói:

- Chỉ tìm được một người miễn cưỡng tiếp cận Hathaway điện hạ, nhưng vẫn có chút chênh lệch như cũ, bất quá thiên phú đứa bé kia ngược lại không tệ, mạnh hơn một chút so với Hathaway điện hạ, có thể liều một trận với Helisha điện hạ, tương lai cố gắng thì có thể lấy cần cù bù siêng năng.

Con ngươi Long mẫu ôn hòa nhất thời lãnh đạm mấy phần, trầm mặc một hồi, chậm rãi nói:

- Thiên phú của Helisha là tốt nhất Long tộc chúng ta từ trước tới nay, nhưng đáng tiếc ta không thể bảo vệ nàng tốt, ta có tội.

Bà lão vội vàng ngẩng đầu lên nói:

- Tiểu thư ngài ngàn vạn lần không thể nói như vậy, Helisha điện hạ có chuyện là ai cũng không muốn thấy, muốn trách thì trách Hathaway tiểu thư thực sự quá hồ đồ, lại tàn nhẫn đến mức quyết tâm lấy tính mạng của tỷ tỷ mình!

- Là ta không quản giáo tốt.

Long mẫu khẽ lắc đầu:

- Vốn là Long tộc chúng ta có hi vọng phá bích mà ra, bây giờ chỉ có thể đợi thêm một chút...

Nếp nhăn trên mặt Bà lão đều hạ xuống, thở dài thật sâu. Mặt trời chậm dãi khuất sau đường chân trời, bóng đêm dần dần giáng lâm. Ở trong mỗi thành phố lục tục có ánh đèn sáng lên, đèn thắp sáng đêm đen, trong phòng ốc mỗi nhà hầu như đều có ánh đèn sáng lên.

Một số bà nội trợ trong nhà ôm rau dưa cùng thịt mới mua được đi tới giếng nước trong sân, thả xô xuống giếng múc lên một thùng nước từ bên dưới, bắt đầu rửa sạch rau dưa, sau đó trở về nhà nhà, cắt bánh mì đã được chuẩn bị sẵn, đặt rau dưa vào giữa.

Trong lúc vợ đang xử lý bữa tối, trượng phu tan tầm từ nhà xưởng về nhà, bận rộn một ngày, mệt đến mức không muốn nói một lời, vừa về đến nhà đã nằm trên ghế sa lông, nghỉ ngơi một lúc liền dở báo chí trên ghế salông ra xem, đây là sự tình giải trí duy nhấtmỗi ngày.

Mà hài tử viết xong bài tập cũng đã đói bụng hỏng rồi, ngồi vào bàn ăn mong ngóng. Người vợ lục tục bưng bữa tối được chuẩn bị kỹ càng lên trác, thắp sáng ngọn nến trên bàn, ánh sáng ngọn nến mờ nhạt soi sáng mặt mũi ba người một gia đình này, hạnh phúc hài hòa.

Mấy người chắp hai tay tạo thành chữ thập, cầu nguyện xong mấy câu thánh kinh màTu Đạo Viện truyền ra liền bắt đầu bữa tối. Đối lập với bữa tối đơn giản của gia đình bình thường, bữa tối của các quý tộc hoa lệ hơn nhiều, ở bên trong phòng ăn xanh vàng xa hoa rực rỡ, đèn thủy tinh óng ánh treo cao ở nóc nhà, chiếu sáng bàn ăn rõ như ban ngày.

Rượu đỏ, mỹ thực được người hầu lục tục bưng lên. Chờ bữa tối bắt đầu, chủ nhân để người hầu dắt nhân nô cẩu đang nằm trên đất đi tới phòng ăn ăn cơm.

Bọn người hầu bận bịu trước bận bịu sau hầu hạ, bưng rượu đệ chén. Nhân nô cẩu nằm nhoài bên chân nữ chủ nhân, dùng đầu dụi vào bắp đùi nữ chủ nhân, đây là kỹ xảo bọn đã hắn nắm giữ thông thạo từ lâu, chỉ cần làm cho nữ chủ nhân thoải mái thì có thể được thưởng đồ ăn.

Rất nhanh, quý phụ xinh đẹp mặc trang phục diễm lệ bị dụi bắp đùi tê dại sảng khoái, nàng lộ ra vẻ mỉm cười, dùng dao ăn cắt miếng bò bít tết còn chưa được đụng trên bàn ăn xuống ném vào bên trong đĩa, khom lưng đưa cho nhân nô cẩu dưới chân.

Nhân nô cẩu há đầu lưỡi, lung lay đầu, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình. Ở trong tay quý tộc, độ khó nuôi một con nhân nô cẩu cũng không thấp hơn nuôi một người hầu, đầu tiên sẽ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp để cho nhân nô cẩu nắm giữ thông thạo hành vi ngôn ngữ, đồng thời còn phải lãng quên ngôn ngữ vốn có của mình. Làm một nhân nô cẩu, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, tuyệt đối không thể nói chuyện.

- Ùng ục...

Nhân nô cẩu nằm úp sấp cắn vào bò bít tết bên trong đĩa, rất nhanh đã nuốt vào, sau đó lăn lộn trên thảm, rung đùi đắc ý biểu đạt ý cảm tạ cùng vui mừng. Quý phụ được chọc cho che miệng cười khanh khách.