← Quay lại trang sách

Chương 772 Báo Thù Chi Kiếm

Em gái ruột?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu hỏi:

- Bao lớn, ở đâu?

- Năm nay hẳn là mười sáu tuổi, ở trong một học viện luật pháp, nghe nói thành tích không tệ, xếp thứ nhất trong lớp.

Noyes đáp.

- Ngươi cũng biết rất rõ ràng.

Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi lĩnh một ngàn kim tệ, đi xem nàng thế nào, thuận tiện nói cho nàng biết việc của Gladly, nàng có quyền biết.

Noyes ngẩn ra nói:

- Thiếu gia, nếu như nàng hỏi nguyên nhân cái chết của Gladly thì làm sao bây giờ?

- Vậy thì trả lời thành thật.

- Nhưng là...

Noyes cẩn thận từng li từng tí một liếc mắt nhìn hắn:

- Vạn nhất nàng nghĩ không thông, cảm thấy là do thiếu gia ngài bàn giao nhiệm vụ mới dẫn đến cái chết của tỷ tỷ nàng, bởi vậy ghi hận ngài, chẳng phải là..

- Nàng nghĩ như thế cũng không sai.

Đỗ Địch An nói:

- Ghi hận thì ghi hận đi, người ghi hận ta cũng không phải một mình nàng, Long tộc, Quân Bộ, Tu Đạo Viện, bọn họ đều muốn ta chết, những người này ta còn không thèm để ý, còn sợ một đứa bé hay sao?

Noyes nhìn một chút hắn, bỗng nhiên có loại thương cảm, hắn không nói gì nữa, đồng ý một tiếng liền xoay người lui ra.

- Gladly...

Đỗ Địch An yên lặng để bút xuống thầm thở dài, mấy người mà hắn tín nhiệm nhất ở bên cạnh hắn, ngoại trừ Migcan cùng Rage, cũng chỉ còn sót lại mấy người Gladly cùng Noyes, Kacheek.

Migcan cùng Rage còn ở chỗ Mắt Ưng tiếp thu rèn luyện, muốn đến giúp hắn chí ít còn cần một khoảng thời gian, bây giờ Gladly chết đi, bên cạnh hắn lại thiếu một người có thể tín nhiệm.

Đột nhiên hắn cảm thấy liên lụy đến Migcan cùng Rage là một sai lầm. Cứ để bọn họ sinh sống thật yên lặng, tuy rằng phổ thông, nhưng cố gắng vẫn có thể sống đến già, đi bên cạnh hắn sẽ không thể tránh được nguy hiểm, rất nhiều nhiệm vụ bí mật chỉ có thể phái người thân tín nhất đi làm. Hai chữ "Tín nhiệm" cũng bao hàm một loại tình cảm. Hắn lặng lẽ nghĩ, từ cổ chí kim tất cả người bề trên hẳn là đều sẽ đối mặt tình huống như vậy. Phái người thân nhất, người đáng tin tưởng nhất đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất!

- Chẳng lẽ nói, đối với người bề trên, cảm tình vẻn vẹn chỉ là công cụ lung lạc lòng người?

Hắn nghĩ như vậy, trong lòng có một tia hoang mang, tuy rằng hắn có thể tâm địa sắt đá, nếu như có người phản bội hắn, hắn cũng sẽ tàn nhẫn quyết tâm.

Thế nhưng những luôn tín nhiệm hắn, chưa bao giờ phản bội hắn nhưng lại chết vì mệnh lệnh của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác này.

Mà cảm nhận được mới phát hiện, có vài thứ nghĩ đến nhìn thấy, cùng với tự mình cảm nhận được, cảm thụ hoàn toàn không giống, ý nghĩ cũng hoàn toàn khác nhau.

Hắn quay đầu nhìn Helisha bên cạnh, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra một tia ôn nhu, nhưng rất nhanh, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, sẽ có một ngày mình gặp phải cường địch, cần cần phái nàng đi làm nhiệm vụ mới có thể giải quyết vấn đề thì sao? Nghĩ đến điểm này, bỗng nhiên hắn cảm thấy một tia sợ hãi không rét mà run, vẻ ôn nhu trong nháy mắt biến mất, hắn cúi đầu trầm mặc.

Sau một chốc, hắn chậm rãi ngồi thẳng, hoang mang trong mắt tiêu tán. Hắn không có cách nào thay đổi các loại sự tình mà người thống trị sẽ gặp phải, nhưng hắn biết, việc duy nhất mình có thể làm chính là trở nên mạnh mẽ! Mạnh đến mức không có kẻ nào dám đối địch, càng không cần hi sinh người bên cạnh mình đi đối phó!

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đến chín giờ buổi tối, Noyes trở lại trong thần điện. Đỗ Địch An nhìn hắn hỏi:

- Thế nào?

Noyes cười khổ nói:

- Hồi bẩm thiếu gia, ta đi qua, gặp gỡ muội muội của nàng, thế nhưng muội muội nàng nhất định muốn gặp ngươi.

Đỗ Địch An hơi run, nói:

- Gặp thì gặp đi, dẫn nàng đến.

- Đã mang đến.

Noyes nói:

- Ta đi mời vào?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, con ngươi híp lại một chút, lập tức nhìn thấy một nguồn nhiệt đứng bên ngoài thần điện. Rất nhanh, Noyes dẫn một thiếu nữ vào bên trong. Đỗ Địch An nhìn tới, phát hiện thiếu nữ giống Gladly đến mấy phần, nhưng đường nét trên gò má càng thêm xinh đẹp tuyệt trần, nhu hòa, ít đi mấy phần sát khí trên thân Gladly, nhiều thêm mấy phần ôn nhu.

Đỗ Địch Annhìn thấy một bên viền mắt của nàng có nước mắt, nói:

- Rất xin lỗi, là ta hại tỷ tỷ của ngươi.

Thiếu nữ ngửa đầu nhìn Đỗ Địch An ngồi trước bàn đọc sách, nghe vậy khẽ lắc đầu nói:

- Giết tỷ tỷ ta không phải là ngươi.

Đỗ Địch An nhìn nàng:

- Vậy ngươi tới đây là?

- Ta muốn báo thù cho tỷ tỷ ta!

Thiếu nữ chăm chú nhìn Đỗ Địch An, vẻ ôn nhu trên mặt biến mất, chỉ còn vẻ lạnh lẽo cùng kiên quyết, khí chất trong nháy mắt như biến thành người khác, nói:

- Hi vọng ngươi có thể giúp ta!

Đỗ Địch An nhìn thấy khí chất của nàng trong nháy mắt biến hóa, trong lòng hơi kinh ngạc, nghe vậy cau mày nói:

- Chuyện báo thù ta sẽ làm, ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ giúp tỷ tỷ của ngươi báo thù!

- Không, ta muốn tự tay báo thù!

Thiếu nữ kiên quyết nói.

- Không được!

Đỗ Địch An kiên quyết từ chối:

- Tỷ tỷ của ngươi đã vì ta mà chết, ta không thể lôi ngươixuống nước, ngươi vẫn nên trở lại học tập đàng hoàng, cuộc sống tương lai của ngươi sẽ rất giàu có, đợi chuyện của ta bình ổn lại, ta sẽ để ngươi trải qua tháng ngày tốt nhất.

- Không!

Ánh mắt Thiếu nữ kiên quyết, gằn từng chữ nói:

- Coi như ngươi không giúp ta, ta cũng sẽ tự mình tìm phương pháp, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp. Tuy rằng biện pháp ta có thể nghĩ đến có hạn, nhưng ta nhất định sẽ đi tìm người kia tính sổ, đến lúc đó nếu như bởi vì ta quá nhỏ yếu, bị hắn giết, ta cũng sẽ không trách ngươi!

Đỗ Địch An hơi run, không khỏi nhìn thêm cô bé này vài lần, đặc biệt sự cứng cỏi của nàng để hắn thêm kính trọng vài phần. Đây hiển nhiên là bức bách hắn giúp nàng, nhưng lại nói rất uyển chuyển, để cho hắn khó có thể từ chối.

Theo lý thuyết, người bình thường nghe được tin tức như thế, tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau chết rồi, hơn nửa sẽ tan vỡ, hoặc là bị cừu hận che mắt, chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng nàng nhưng còn có tâm tư cân nhắc làm sao để cho mình giúp nàng, hoặc là nói, đối với nàng thì báo thù đã bắt đầu rồi, để cho mình giúp nàng chính là bước thứ nhất để báo thù!

Nghĩ tới đây, Đỗ Địch An khẽ cau mày, nhìn nàng một lúc mới nói:

- Ngươi có biết ở bên cạnh ta, mặc dù ngươi có thể báo thù, nhưng cũng có thể sẽ chết!

- Ta không sợ!

Thanh âm thiếu nữ vang lên mạnh mẽ, biểu hiện ra ý niệm cực kì quyết liệt. Đỗ Địch An hơi im lặng, sau đó nói:

- Tỷ tỷ của ngươi cho ngươi học luật pháp là để tương lai ngươi trải qua những ngày thật tốt, bản thân nàng làm Thú Liệp giả đã nhiễm quá nhiều máu tươi, không muốn ngươi tiếp tục cuốn vào, chẳng lẽ ngươi muốn vi phạm nguyện vọng tỷ tỷ của ngươi?

- Ngươi cảm thấy ta còn có thể trải qua những ngày thật tốt sao?

Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt Đỗ Địch An:

- Lấy tiền của tỷ tỷ ta cùng với tiền của ngươi cho, mua thức ăn, quần áo, mỗi một lần ăn đồ ăn, mỗi một lần nhìn thấy y phục trên người, ta sẽ nghĩ tới tỷ tỷ, liền sẽ nghĩ tới nàng dùng mạng đổi lấy sinh hoạt cho ta, làm sao ta có thể hưởng thụ an nhàn như vậy!!

Đỗ Địch An nhìn con ngươi nàng hơi ướt át, trong lòng cảm thấy đau, nhất thời không nói thêm gì.

Thiếu nữ giống như nhìn ra được tâm tư của Đỗ Địch An, nói tiếp:

- Đại nhân, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta biết ngươi cảm thấy hại tỷ tỷ ta, thấy thẹn trong lòng, lo lắng lại hại cả ta. Xin đại nhân yên tâm, nếu như ta chết thì chỉ trách ta học nghệ không tinh, tuyệt không là đại nhân sai, đại nhân không cần thẹn với lòng, ngài chỉ cần coi ta giống như một thanh lợi kiếm trong tay mình, cầu ngươi đánh bóng ta, để ta có thể giết người! Báo thù! Nếu như có một ngày thanh kiếm này bị gãy,... Đại nhân ngài tiện tay vứt bỏ đi, lại tìm một thanh kiếm tốt hơn là được.

Trong lòng Đỗ Địch An chấn động, kinh ngạc nhìn nàng, hắn nhìn thấy một đôi mắt sáng sủa lạnh lẽo như pha lê. Hắn lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói:

- Ta biết rồi, nếu ngươi cố ý như vậy, ta nhất định sẽ dùng tài nguyên tốt nhất, mời lão sư tốt nhất đến dạy cho ngươi, ta chắc chắn sẽ không để ngươi theo gót chân của tỷ tỷ ngươi, ta nhất định, nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành thanh kiếm sắc bén nhất, thay ta chém tất cả những gì đáng ghê tởm cùng thấp kém của thế gian!

Con ngươi thiếu nữ toả sáng, hai chân quỳ xuống dập đầu liên tục:

- Đa tạ Đại nhân!!

Đỗ Địch An không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai, nhưng việc đã đến nước này, hắn không muốn tiếp tục cân nhắc, do dự không quyết định không phải phong cách hành sự của hắn, hắn nói:

- Đứng lên đi, ngươi tên là gì?

- Khởi bẩm đại nhân, ta tên 'Aurora'.