← Quay lại trang sách

Chương 773 Thú Trong Lồng

Aurora...

Đỗ Địch An yên lặng đọc một lần, quay sang Noyes bên cạnh nói:

- Gọi người sắp xếp cho nàng nghỉ ngơi ở Thiên điện.

- Vâng, thiếu gia.

Noyes gật đầu.

Chờ sau khi Noyes gọi người hầu mang nàng rời đi, Đỗ Địch An nhìn Noyes nói:

- Gọi người xếp hạng thứ ba trên thích khách bảng lại đây huấn luyện nàng.

Noyes do dự một chút, nói:

- Thiếu gia, nàng là thân nhân duy nhất của Gladly, cũng là người rất muốn bảo vệ, chúng ta làm như thế có phải là...

- Ngươi lo lắng nàng sẽ đi vào gót chân của Gladly?

Đỗ Địch An một chút đã nhìn ra tâm tư của hắn, nói:

- Báo thù không đơn giản chỉ là hai chữ, nàng chỉ là người bình thường, muốn vượt qua tỷ tỷ nàng sẽ cần trải qua huấn luyện khắc khổ, người sợ nhất là gì? Chính là chịu khổ, chín mươi chín phần trăm người cõi đời này đều lười biếng, tính trơ là thứ mỗi người không cách nào tránh được, nếu như nàng chỉ là phẫn nộ nhất thời, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc, lâu dần sẽ từ từ biến mất, nếu như nàng lùi bước, chúng ta liền có lý do kêu nàng rời đi, trở lại cuộc sống vốn có của nàng.

Noyes khẽ cười khổ nói:

- Ta thấy tiểu cô nương này không giống đứa nhỏ bình thường, phỏng chừng cũng không phải nói chơi, vạn nhất nàng tiếp tục kiên trì...

- Vậy thì chúng ta càng không lý do để ngăn cản.

Đỗ Địch An nói:

- Mặc dù hiện tại ngăn cản, nàng nổi nóng lên cũng khó tránh khỏi làm ra một số chuyện ngu xuẩn không thể dự tính, cùng với như vậy, không bằng ta cho nàng hi vọng, nếu như nàng có thể tiếp tục kiên trì, quyết tâm như vậy, không phải chúng ta có thể dao động, cũng không có đạo lý tiếp tục ngăn cản nàng.

Noyes hiểu được, Đỗ Địch An muốn cho nàng biết khó mà lui, xác thực muốn báo thù, cô bé này nhất định phải từ một người bình thường trở thành sát thủ hàng đầu, lộ tuyến phải đi quá dài, cũng quá cực khổ, phẫn nộ cùng sự thù hận, ngay cả yêu đương đều sẽ biến mất theo thời gian, phai nhạt đi, đây chính là chỗ đáng sợ nhất của thời gian, có thể làm người ta hao mòn tất cả niềm tin! Trong lòng hắn thầm thở dài.

Chờ sau khi Noyes lui ra, Đỗ Địch An viết thư để Hắc Nha truyền cho Richeliu, bây giờ đã chuẩn bị tất cả, náo loạn Nội Bích, và khu dân nghèo cũng sắp chuyển đi, là thời điểm đưa dã nhân vào trong Ngoại Bích, huấn luyện thành lực lượng trong tay mình trước khi đại chiến nổ ra.

Chuyện này hắn dự định giao cho Richeliu đi làm, hắn từ dã nhân sơn trở về đã được một quãng thời gian, cũng không biết vị thanh niên tên gọi Ianal kia có thể áp trụ dã nhân, ngồi vững tên vương tọa của mình hay không. Bất quá mặc dù hắn ngồi không vững cũng không quan trọng, hắn có hậu thuẫn kiên cố, có Quân Bộ hiệp trợ, mặc dù hắn thất bại cũng có thể lập tức tạo ra một con rối làm vương mới.

- Buổi tối hôm nay hơi dài rồi...

Hắn nhìn Thán Tức Chi Tường ở phương xa, lặng lẽ không nói. Chờ Noyes trở lại, hắn bảo Noyes đi gọi Nuria lúc trước, để hắn dẫn người tới xem động tĩnh của Nội Bích, nếu như tất cả mục tiêu đã được đầu độc hoàn thành, đoán chừng giờ khắc này Nội Bích đã rối loạn.

Trên cứ điểm dã nhân, gò núi cao vót, trong bóng đêm đen kịt, dã nhân yêu thích ở trong huyệt động, vừa có thể tránh né dã thú tập kích, lại có thể tránh rét, chỉ có trên đỉnh núi có vài chỗ lều lớn bên trong vẫn có tia sáng yếu ớt.

Ianal ngồi lều cỏ của tù trưởng uống rượu, ánh mắt âm trầm, mấy ngày nay hắn hầu như không thể nào ngủ được, sau khi giết chết phụ thân thay thế được vị trí của hắn, buổi tối ngày thứ nhất hắnđã bị thích khách tập kích.

Cũng may hắn có đề phòng, không có bị thương. Thích khách này được một vị thúc thúc của hắn phái tới, muốn báo thù cho cha hắn.

Tuy rằng hắn che giấu nguyên nhân cái chết của cha mình, nhưng cũng không thể che giấu tất cả mọi người, giờ khắc này ở bên ngoài lều vải của của hắn có bảy, tám đội ngũ tuần tra, trắng đêm không ngủ, nhưng hắn vẫn không cách nào an tâm đi ngủ. Đột nhiên hắn cảm thấy, ngồi ở vị trí này cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, phía dưới giống như có nhiều cây kim đâm, hơi thả lỏng thân thể sẽ bị những câykim này đâm bị thương.

- Tộc trưởng, tiểu tử kia nói sẽ cho chúng ta di chuyển vào bên trong Ngoại Bích, ngài nói đây có thể là một hồi âm mưu của người trong Ngoại Bích hay không?

Trong lều, một người phụ nữ mặc thú y, trên người đeo đầy răng dã thú lên tiếng, trên mặt nàng bôi hoa văn màu trắng, màu da ngăm đen, tràn ngập anh khí hung hãn.

Lanal híp mắt nói từng chữ:

- Chuyện này các vị không cần phải lo lắng, nếu thật đến ngày ấy, ta sẽ phái một nhóm người theo ta tiến vào bên trong Ngoại Bích, trước tiên thị sát tình huống một chút, nếu như đúng là như vậy, các ngươi mang theo tộc nhân còn lại lập tức rời khỏi nơi này, ẩn núp đi, tích trữ sức mạnh, chờ thời cơ tới lại chinh chiến bên trong Ngoại Bích, báo thù cho chúng ta!

- Tộc trưởng, ngài tự mình đi? Như vậy có thể quá nguy hiểm hay không?

Một tráng hán khác trên bả vai có bây búa to lớn, cau mày nói:

- Mỗi bộ lạc đã thuận theo, bằng vào sức mạnh chúng ta bây giờ, sao còn phải nghe theo kia tiểu tử kia, coi như chúng ta không đánh lại Nội Bích, hắn còn có thể diệt sạch chúng ta hay sao? ngoại cảnh là thiên hạ của chúng ta, hắn đến thử xem!

Lanal liếc mắt nhìn hắn nói:

- Không cần nói như thế, người kia không phải người bình thường, sức mạnh vượt xa tưởng tượng của các ngươi, coi như là đồ mỗ dũng sĩ cũng chưa chắc có thể đỡ được một quyền của hắn.

- Mạnh như thế?!

Tráng hán khôi ngô có chút khiếp sợ.

Lanal lạnh lùng đáp:

- Nếu không phải hắn mạnh như vậy, ta sao có thể cam tâm làm con rối của hắn?

Mọi người trong lều hai mặt nhìn nhau, lặng lẽ không nói gì. Bóng đêm dần buông. Đỗ Địch An đang theo Noyes sắp xếp để luyện kim thuật sĩ Hắc Ám Giáo Đình ở lại đây chế tác trạm phát điện năng lượng mặt trời, bên ngoài quảng trườngcó tiếng bước chân truyền đến, Đỗ Địch An ngẩng đầu liếc mắt nhìn, liền biết Ginny trở về.

Hắn dừng công việc, chờ Ginny vào cửa.

- Thiếu gia, ta đã trở về.

Ginny tiến vào thần điện, quay về phía Đỗ Địch An cung kính nói.

Đỗ Địch An nhìn thấy y phục của nàng tàn tạ, cau mày nói:

- Có người tập kích ngươi?

Ginny lắc đầu, cười khổ nói:

-Thiếu gia, nhiệm vụ ngài bàn giao cho, ta đã hoàn thành, ta tìm tới lao tù thép vôn-fram mà ngài nói kia, bên trong có hai con quái vật, một lớn một nhỏ bị giam cầm bên trong, sống thoi thóp.

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai con Cát Liệt Giả bị nhốt bên trong lao tù cũng không rời đi, để hắn cảm thấy vui mừng cùng bất ngờ chính là con Cát Liệt Giả không bị thương kia cũng không phá tan lao tù, theo lý thuyết trải qua thời gian trưởng thành dài như vậy, nó phải tiến vào thời kỳ thành thục, muốn xé rách lao tù thép vôn-fram dễ như ăn cháo.

- Ta muốn tới gần chút nữa để nhìn, kết quả bên cạnh lao tù đột nhiên có một ma vật giống như con nhím lao ra, thân thể to lớn, toàn thân mọc đầy tứ chi dính dớp, muốn bắt giết ta, may là thiếu gia ban Thần Dịch cho ta để thể chất của ta đột phá, mới có thể tránh thoát khỏi sự công kích của nó, ta không dám dừng lại, một đường chạy trở về.

Ginny nói. Đỗ Địch An hơi run, hỏi:

- Ma vật tập kích ngươi, ngươi có nhận biết được hay không?

Ginny lắc đầu:

- Không nhận thức được, đoán chừng bên trong ma vật đồ quyển của Nội Bích có thể tìm được tư liệu của nó.

- Xem ra không phải ma vật hi hữu bình thường, thậm chí không hẳn là ma vật hi hữu...

Đỗ Địch An lẩm bẩm một tiếng, suy tư chút, đứng dậy quay về phía Noyes nói:

- Ngươi ở lại chỗ này, có chuyện gì chờ ta trở lại rồi nói, còn lại việc nhỏ thì tìm Barry giải quyết, Ginny, ngươi đi với ta một chuyến.