← Quay lại trang sách

Chương 774 Vật Chủng Mới

Đỗ Địch An mang theo Helisha cùng Jinny(Ginny) nhanh chóng đi xuống núi Uto, vượt qua cứ điểm, đi tới đường nối Cự Bích. Jinny chạy hết tốc lực, lại phát hiện chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo bước chân Đỗ Địch An, trong lòng nàng âm thầm ngơ ngác, phải biết hiện tại nàng đã là Giới Hạn giả, sức mạnh biến đổi về chất, nhưng không nghĩ tới khoảng cách với thiếu niên này trái lại càng ngày càng xa.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba người đi tới trước đường nối Cự Bích, nơi này không có quang minh kỵ sĩ đóng giữ. Đỗ Địch An để Barry thu hồi người đóng giữ nơi này từ lâu để thuận tiện cho Jinny ra vào, nhưng như vậy nếu có ma vật gì lén lút đột nhập Cự Bích cũng khó có thể phát hiện được.

Nâng tấm thiết bản lên khỏi mặt đất, Đỗ Địch An lần thứ hai tiến vào con đường quen thuộc này, nữ thần được khắc trên các bức tường đá ở hai bên tường mỉm cười, dưới ánh đuốc chập chờn lộ ra vẻ huyền bí.

Ra khỏi đường hầm, Đỗ Địch An để Jinny dẫn đường, tăng tốc độ di chuyển. Nửa giờ sau, ba người đi tới một bụi cỏ rậm rạp trên vùng bình nguyên, ngờ ngợ có thể thấy được tòa kiến trúc bị đổ vỡ giữa đám cỏ rậm rạp, nó đã sớm bị cỏ dại cùng cành cây đâm thủng, nó giống như một người khổng lồ nằm trên mặt đất, trên thân phủ đầy sâu bọ.

Đỗ Địch An lau sạch chủy thủ (dao găm) trong tay, trên chủy thủ dính đầy máu tươi của ma vật ven đường. Hắn thu hồi chủy thủ, ẩn núp trong bụi cỏ, lặng lẽ tới gần phía trước, bên trong thị giác của hắn đã nhìn thấy ba nguồn nhiệt, hai đám trong đó tụ lại cùng nhau, nhẹ nhàng nhúc nhích, một đoàn nguồn nhiệt khác có diện tích rất lớn, giống như một hình cầu to lớn với đường kính khoảng mười ba, mười bốn mét, nhưng nguồn nhiệt phản ứng lại tương đối yếu ớt, ảm đạm, nồng độ nguồn nhiệt như vậy tương đương với nguồn nhiệt của trung cấp Thú Liệp giả.

Jinny chỉ chỉ về phía trước, ra hiệu là ở chỗ đó. Đỗ Địch An híp mắt đánh giá, tuy rằng bóng đêm đen kịt, nhưng vẫn như cũ có thể thấy rõ một cự lao trong bụi cỏ, bên trong lao tù có hai con ma vật nằm úp, một lớn một nhỏ, chính là hai con Cát Liệt Giả lúc trước hắn giam cầm ở bên trong.

Bây giờ đã trôi qua nửa năm, biến hoá của hai con tiểu Cát Liệt Giả cũng không lớn, dựa theo trưởng thành bình thường, thể tích hiện tại của chúng nó hẳn phải gấp 3 lần lao tù trở lên, nhưng hai con chúng nó lại vẫn chen ở bên trong lao tù, lao tù thép vôn-fram giống như tấm lưới đen phủ lên chúng nó kéo căng da thịt ra khỏi các lỗ, hầu như khó có thể hoạt động.

Nhìn thấy cái này Đỗ Địch An tỉnh ngộ lại, bỗng nhiên hiểu tại sao chúng nó không phá tan lao tù, dưới tình huống bị ép như thế, thân thể muốn vặn vẹo cũng khó khăn huống hồ là phát lực để công kích lao tù, hơn nữa chúng nó trưởng thành đến một bước này, phỏng chừng đã cực kì gian nan, đồ ăn khan hiếm, thêm vào lao tù ràng buộc để chúng nó phát dục trở nên dị dạng.

Bỗng nhiên Đỗ Địch An cảm thấy một tia tàn nhẫn, nhưng hắn biết, đây là vì thị giác nhìn thấy hoàn cảnh khốc liệt bên trong lao tù nên theo bản năng có một tia đồng tình.

Hí!

Lúc này, hai con tiểu Cát Liệt giả bên trong lao tù đột nhiên phát sinh tiếng gào thét, vừa giống như là đe dọa, vừa giống như là cầu xin, thân thể bị lao tù ghìm lại vặn vẹo khó khăn, chỗ máu thịt phình ra bên ngoài bị xoắn lại, chảy ra máu tươi.

Lớp giáp xác cứng rắn bên ngoài cơ thể chúng nó tựa hồ thoái hóa, trở nên yếu đuối không thể tả. Lúc này, Đỗ Địch An nhìn thấy một bóng đen to lớn ở ngoài lao tù chậm rãi tới gần, giống như một cự cầu màu đen, tỏa ra từng tia tứ chi màu đen, nếu như không phải thể tích quá to lớn, nhìn qua sẽ giống như một cái đầu đầy tóc, vô số sợi tóc tung bay trong gió.

Chỉ là những"Sợi tóc" này cực kỳ tráng kiện, lớn bằng miệng chén, tỏa ra khí tức tà ác kinh khủng, vặn vẹo đưa về phía hai con tiểu Cát Liệt giả bên trong lao tù. Hai con tiểu Cát Liệt Giả gào thét, kịch liệt giãy dụa, nhưng vẫn bị tứ chi màu đen tới gần, mấy cây tứ chi màu đen trong đó đột nhiên đâm vào bên trong lao tù, theo lỗ thủng huyết nhục xuyên vào.

Hai con tiểu Cát Liệt giả nhất thời kêu một trận thảm thiết. Đỗ Địch An hơi thay đổi sắc mặt, con quái vật màu đen hình cầu này hắn chưa từng nhìn thấy, mặc dù là trên ma vật đồ quyển ở Nội Bích cũng chưa từng nhìn thấy, thậm chí trên sách quái vật Hoang khu mà Long tộc giao cho hắn cũng không có ma vật hình dạng quái dị như vậy!

- Đây là vật chủng biến dị mới?

Trong lòng Đỗ Địch An hơi động, ma vật đồ quyển thường thường sẽ ra chương mới, ghi chép tin tức ma vật biến dị mới nhất. Hiển nhiên tin tức về con ma vật vẫn này chưa được phòng nghiên cứu ma vật ghi lại trong sách.

Trong lúc hắn đang suy tư, hai con tiểu Cát Liệt giả giãy dụa càng ngày càng mãnh liệt, chấn động đến mức lao tù lay động, xoay chuyển trên đất một chút. Vài cái tứ chi màu đen bị đặt ở dưới lao tù rất nhanh đã thu về, tứ chi màu đen còn lại trong nháy mắt ùa lên, từ các lỗ thủng ở ngoài lao tù đâm vào bên trong, bao lấy toàn bộ lao tù.

Nếu như là người mắc chứng sợ lỗ thấy cảnh này, đã sớm sợ đến mức da đầu tê dại. Đỗ Địch An nhìn một lúc, không chờ đợi thêm nữa chuẩn bị ra tay, nếu như tiếp tục chờ sẽ không còn hai con ký sinh hồn trùng Cát Liệt giả.

Lúc hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, những tứ chi màu đen này đột nhiên thu về, thả lao tù trên mặt đất. Đỗ Địch An nhìn vậy liền ngẩn ra, từ nguồn nhiệt đến xem, hai con tiểu Cát Lời giả cũng chưa chết, vì sao đột nhiên nó thu tay lại? Lúc này, thân thể ma vật màu đen chậm rãi lăn về hướng xa xa, có vẻ như đã từ bỏ đánh giết hai con tiểu Cát Liệt giả.

Đỗ Địch An nhìn vậy càng thêm nghi hoặc, bỗng nhiên ánh mắt của hắn chú ý tới dáng vẻ hai con tiểu Cát Lời giả, thoi thóp, tinh thần uể oải, hơn nữa tựa hồ thân thể gầy đi một vòng, huyết nhục ở ngoài lao tù bị gầy yếu rất nhiều, quan trọng nhất chính là, những vết thương ở vị trí này không chảy ra một giọt máu!

Đỗ Địch An ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ, biến dị vật chủng mới hẳn là một loại quái vật hấp huyết nào đó, tứ chi lúc trước xuyên vào trong cơ thể tiểu Cát Liệt giả có hiệu quả tương tự như con đỉa, không tạo thành vết thương xé rách, nuốt huyết dịch trong cơ thể kí chủ. Chẳng trách nó không có giết chúng nó, hiển nhiên là xem hai con Cát Liệt giả này thành túi huyết của mình!

Mắt thấy nó sắp rời khỏi, Đỗ Địch An không lại dừng lại, quay về Jinny nói:

- Ngươi chờ ở chỗ này.

Nói xong hắn lay động lục lạc, mang theo Helisha nhanh chóng chạy tới. Quái vật cự cầu màu đen nhận ra được hai người Đỗ Địch An đuổi theo phía sau, thân thể chậm rãi dừng lại, từ trên thân tỏa ra lượng lớn tứ chi màu đen, nhanh chóng phóng về hướng Đỗ Địch An cùng Helisha, hiển nhiên đã xem bọn họ là con mồi.

Đỗ Địch An hừ lạnh một tiếng, lay động lục lạc để Helisha ra tay.

Hống!

Helisha gầm nhẹ một tiếng, tốc độ tăng lên dữ dội, đột nhiên nhào tới trên thân quái vật màu đen, cắn xé một tứ chi màu đen. Thân thể quái vật màu đen lập tức chìm xuống, tứ chi màu đen xung quanh ùa lên, ôm lấy cơ thể Helisha. Đỗ Địch An thông qua nhiệt lượng phản ứng nhìn thấy nhiệt lượng trong cơ thể quái vật màu đen đã có thêm một người, Helisha vậy mà tiến vào trong cơ thể nó, hơn nữa tựa hồ là nó chủ động đưa nàng vào trong!

Đây là cấu tạo gì?

Nó muốn tiêu hóa nàng?

Đỗ Địch An gầm nhẹ một tiếng, rút chủy thủ ra, kích thích sức mạnh ma ngân, bên ngoài cơ thể tuôn ra xương cốt màu trắng, lúc này nhìn hắn giống như một bộ xương, hắn gầm thét cầm lấy một tứ chi màu đen trong đó, nhờ vào đó nhào tới bản thểcủa nó, vung chủy thủ mạnh mẽ đâm vào. Vừa mới đâm vào cơ thể ma vật hắn cảm giác giống như đâm vào một viên thạch khổng lồ, bản thể vật này co dãn mười phần.