← Quay lại trang sách

Chương 775 Thiêu Đốt

Chủy thủ lập tức cắm vào trong cơ thể ma vật màu đen, không có lực cản quá to lớn, cùng lúc đó Đỗ Địch An cảm thấy một luồng sức hút sền sệt từ ngực truyền đến lôi mình vào trong cơ thể ma vật.

- Muốn nuốt ta?

Đỗ Địch An thay đổi sắc mặt, lập tức trở tay đánh lên thân ma vật màu đen, đồng thời kích hoạt tàn dực trên lưng, vỗ vỗ tạo ra lực đẩy to lớn kéo thân thể ra ngoài từng chút một.

Nhưng mà ma vật màu đen giống như nhận ra được ý đồ của hắn, bỗng nhiên phân bố ra lượng lớn chất lỏng sền sệt bóng loáng, sức hút truyền ra từ trong cơ thể ma vật này càng mạnh hơn, giống như là một bãi đầm lầy nhúc nhích.

Bàn tay của Đỗ Địch An đánh lên lớp thân bên ngoài nhơm nhớp của ma vật, sau đó chậm rãi bị hút vào, sắc mặt hắn đại biến muốn rụt tay lại, nhưng bàn tay bị một luồng sức hút vô hình trong cơ thể nó tóm chặt lấy, chỉ dựa vào lực kéo của tàn dực thì khó có thể rút ra, nếu như dùng tới sức mạnh của thân thể ngược lại sẽ tạo thành phản lực khiến cho thân thể càng lõm vào nhanh hơn.

Ở thời khắc nguy hiểm này, hắn ép buộc mình tỉnh táo lại, khóe mắt liếc sang một bên, lập tức nhìn thấy thân thể Helisha đã bị hút vào sâu hơn, nàng đang giãy dụa kịch liệt, cơ thể lắc sang hai bên trái phải nhưng tựa hồ không có hiệu quả gì, trái lại càng khiến cho thân thể của mình hãm vào nhanh hơn, thân thể chậm rãi tới gần vị trí trung ương.

Đỗ Địch An nhìn thấy thế thì trong lòng liền căng thẳng, cảm thấy mấy phần nguy hiểm, nhiệt lượng phản ứng của quái vật này không cao, nhưng cấu tạo thân thể đặc thù khiến hắn có cảm giác có lực nhưng không có chỗ dùng, mặc dù là sức mạnh Helisha vượt xa hắn cũng không thể làm gì.

Lẽ nào chỉ có để cho nàng phóng thích toàn bộ sức mạnh mới có hi vọng tránh được tai nạn này? Trong lòng Đỗ Địch An nổi lên sát ý, không nghĩ tới ở địa phương gần Cự Bích như vậy lại gặp phải ma vật khó giải quyết như này.

Nếu như không phải thời khắc sống còn hắn không muốn nhìn thấy trạng thái Helisha phóng thích toàn bộ sức mạnh lần nữa, hơn nữa nhiều lần phóng thích sức mạnh sẽ rất dễ dàng bị mất khống chế.

Trong khi hắn đang do dự không quyết định, đột nhiên hắn cảm giác bàn tay của hắn trong cơ thể ma vật này trơn mịn, mặc kệ hắn nắm tay, gãi như thế nào cũngkhông có hiệu quả, tổ chức trong cơ thể quái vật này hoàn toàn không giống huyết nhục sinh vật bình thường mà giốngnhư là một đoàn bãi bùn nhão mềm mại. Trong lòng hắn khẽ động, quay đầu về hướng Jinny đang nấp trung bụi cỏ đằng sau hô:

- Mau tới đây, dùng hỏa công!

Jinny không nghĩ tới Đỗ Địch An sẽ cầu cứu nàng, trong lòng nàng giật mình, nhanh chóng lao ra khỏi bụi cỏ, tìm tòi diêm trong người nhanh chóng châm lửa, dầu hỏa mang theo bên người nhanh chóng đốt thành một cây đuốc, chạy đến gần ma vật màu đen 50m, kêu lên:

- Ta phải làm thế nào, làm sao hỏa công?

- Đưa cây đuốc cho ta!

Đỗ Địch An hét lớn. Jinny nhìn quái vật màu đen tứ chi tung bay, do dự một chút rồi vẫn nhanh chóng xông ra ngoài.

Quái vật màu đen cảm nhận được Jinny tới gần, thân thể bỗng nhiên rung động, bò bò về phía trước. Nhìn thấy phản ứng của nó khiến Đỗ Địch An vui vẻ, biết có hi vọng.

Jinny nhanh chóng tới gần, quăng cây đuốc về phía Đỗ Địch An.

Vèo!

Tứ chi màu đen ở bên ngoài thân thể quái vật bỗng nhiên vung vẩy, đẩy cây đuốc ra ngoài, tia lửa văng khắp nơi, cây đuốc tắt trong nháy mắt, mà tứ chi màu đen của nó cũng thu về nhanh như tia chớp, tựa hồ bị phỏng. Đỗ Địch An nhìn thấy cây đuốc bị tắt, hơi thay đổi sắc mặt, nhưng tiếp theo hắn lập tức hướng về phía Jinny kêu lên:

- Đem diêm cho ta!

Jinny đã ý thức được quái vật này sợ lửa, nhìn tứ chi màu đen tung bay lòng còn sợ hãi, nhưng nàng vẫn lấy dũng khí thả người nhảy tới chỗ Đỗ Địch An. Quái vật màu đen đang vung vẩy tứ chi lúc trước chạm vào đuốc giống như bị phỏng, cũng không để ý tới Jinny đang xông lên.

Jinny nhảy rất chuẩn, vừa vặn rơi xuống dưới chân Đỗ Địch An, nàng lập tức ném diêm trong tay cho Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhanh chóng tóm được, ngón tay linh hoạt đẩy hộp diêm ra, rút ra một cái từ bên trong, hai ngón tay chà sát, ánh lửa sáng lên. Cảm ứng được nhiệt độ của diêm, quái vật màu đen nhất thời chấn kinh, tất cả tứ chi màu đen nhanh chóng kéo tới chỗ Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An hoàn toàn không cho nó cơ hội, đưa ngón tay lên trước ngọn hỏa diễm, tê một tiếng, hỏa diễm lập tức đốt cháy ngón tay hắn.

Tay này lúc trước bị hút vào trong cơ thể quái vật, còn dính chất lỏng trơn trợt, lúc này ngọn lửa lập tức đốt cháy toàn bộ lòng bàn tay hắn, nhìn qua giống như hỏa diễm chưởng. Đỗ Địch An không thấy đau đớn, mặt không biến sắc, lập tức kề sát bàn tay bị thiêu đốt tới gần thân thể quái màu đen, đầu ngón tay hơi uốn lượnđâm vào trong thân thể của nó.

Hô!

Ngón tay vừa đâm vào trong cơ thể quái vật, đột nhiên một ánh lửa mãnh liệt bộc phát ra, rọi sáng hai mắt Đỗ Địch An. Sau một khắc oành một tiếng nổ vang, thân thể quái vật màu đen đột nhiên nổ tung, sóng khí hừng hực cùng lực trùng kích của vụ nổ hất bay Đỗ Địch An, thiên địa nhanh chóng xoay vòng, hắn có cảm giác nóng rực thiêu đốt lan tràn toàn thân, phảng phất như thân thể đang trong biển lửa, đau nhức từ khuôn mặt, ngực truyền đến đại não.

Hắn cảm giác thân thể mạnh mẽ va chạm mặt đất, đau đến suýt chút nữa ngất đi, nhưng trong lòng hắn thoáng hiện lên bóng người kia khiến hắn không quản được toàn thân đau nhức, vội vàng mở mắt nhìn lại, chỉ thấy thân thể quái vật màu đen đã nổ chia năm xẻ bảy tán loạn các nơi trên mặt đất, đốt cháy cỏ dại xung quanh.

Trên khuôn mặt luôn luôn trấn tĩnh của hắn lộ ra vẻ hoang mang hiếm thấy, lo lắng tìm kiếm bốn phía, rất nhanh đã nhìn thấy một bóng người trên bãi cỏ đang phẫn nộ gào thét, toàn thânđang bị thiêu đốt, chính là Helisha.

Hắn vội vàng vọt tới, không hề chú ý tới toàn thân mình cũng đang bị lửa thiêu đốt. Helisha quay đầu nhìn về phía Đỗ Địch An đang lao tới,nàng gào thét một tiếng, giương nanh múa vuốt đánh tới.

Trong lòng Đỗ Địch An cả kinh, vội vã lay động lục lạc. Thân thể Helisha lập tức dừng lại, sau một khắc Đỗ Địch An ôm lấy thân thể nàng nhào lộn mấy vòng trên đất, rất nhanh ngọn lửa trên người hắn cùng Helisha đã bị hạt cát dập tắt.

Đỗ Địch An đứng dậy, nhìn thấy Helisha đang nằm dưới đất không nhúc nhích, hắn chậm rãi nâng nàng dậy, chỉ thấy quần áo trên người nàng đã bị đốt thành cháy đen, tả tơi bám trên người, da thịt trắng xám cũng có rất nhiều vết bỏng.

Trong lòng hắn thương tiếc, ôm nàng vào trong ngực. Helisha ngơ ngác đứng đó, tùy ý để hắn ôm vào trong ngực. Sau một chốc, tâm tình Đỗ Địch An dần dần tỉnh táo trở lại, đau đớn toàn thân truyền đến khiến hắn nhe răng, hắn cúi đầu nhìn thân thể của mình, phát hiện tình hình của mình cũng vô cùng thê thảm, ngực cháy đen, quần áo bị thiêu hủy, da dẻ ngực bị bỏng rất nặng, máu me khắp người, hắn đau đến mức thân thể run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này hắn chợt nhớ tới Jinny, vội vàng quay đầu nhìn chung quanh, rất nhanh nhìn thấy một nguồn nhiệt yếu ớt đang nằm trong bãi cỏ, vội vàng vọt tới, chỉ thấy Jinny giống như một hỏa nhân nằm trên đất, toàn thân bị thiêu đốt. Hắn vội vã lấy cát dưới chân vùi lên người nàng, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt. Đợi lửa hoàn toàn được dập tắt, hắn nhìn thấy toàn thânJinny gần như bị đốt cháy khét, thoi thóp, đã hôn mê từ lâu.

Đỗ Địch An thấy trái tim trong ngực nàng nhảy lên yếu ớt, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, xoay ngược thân thể nàng lại, nhìn thấy bao cấp cứu trên lưng nàng đã bị thiêu hủy, đồ vật bên trong tán lạc khắp nơi trên mặt đất, chỉ có mấy cái chai lọ là hoàn hảo không tổn hại.

Hắn nhặt những chai lọ này lên, cầm trong tay cảm thấy nóng bỏng, hắn vặn nắp đổ bột phấn bên trong ra, dốc lên người Jinny, nhìn qua giống như đang thêm gia vị cho đồ nướng.

Ý tưởng này khiến hắn dở khóc dở cười, xong xuôi hắn lập tức ôm lấy Jinny trở lại bên người Helisha, nhẹ nhàng thả nàng xuống, quay đầu nhìn về địa phương quái vật nổ tung, mặt đất chỉ lưu lại một ít da lông cùng tứ chi màu đen, những tứ chi màu đen này cũng không chết hẳn, vẫn đang nhẹ nhàng nhúc nhích như những con rắn mất đầu