Chương 776 Khởi Nguồn Của Địa Ngục
Sắc mặt Đỗ Địch An hơi biến hóa, không nghĩ tới tùy tiện gặp gỡ một con quái vật không biết tên lại suýt mất mạng nhỏ, may là suy đoán của hắn không sai, trong cơ thể quái vật này đồ vật trắng mịn thành phần chủ yếu là mỡ, dùng hỏa công là tốt nhất, nếu như là đơn đả độc đấu, một khi bị nó hút vào trong cơ thể, đoán chừng mặc dù là Khai Hoang Giả cũng khó thoát khỏi cái chết!
Tuy rằng tốc độ di động cùng sức mạnh của quái vật này bình thường nhưng có thể hóa giải tất cả sức mạnh, hắn không khỏi nghĩ đến một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, dĩ nhu thắng cương, hiển nhiên quái vật này chính là phát huy tính nhu đến mức tận cùng, mặc dù là sức mạnh như Helisha cũng khó có thể tổn thương nó nửa phần, ngược lại sẽ bị nó nhốt lại, chậm rãi tiêu hóa trong người.
- Thật là ma vật khủng khiếp...
Trong lòng Đỗ Địch An âm thầm kiêng kỵ, ma vật chủng mới này không biết làm sao có thể tiến hóa ra được, cũng không biết làm sao có thể từ Hoang khu chạy đến mảnh khu vực đã được quét sạch này.
Hắn nhẹ nhàng hít một hơi, nhịn xuống thống khổ bị thiêu đốt, chậm rãi tiến tới trung tâm vụ nổ, thân thể quái vật này đã hoàn toàn nổ tung, mặt đất nổ ra một cái hố to, cháy đen một mảnh, không có thứ gì lưu lại. Hắn liếc mắt nhìn thật sâu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ dáng dấp quái vật này.
Lúc này, Jinny đằng sau bắt đầu tỉnh lại, hừ nhẹ một tiếng, ngũ quan nhăn lại tràn đầy thống khổ. Đỗ Địch An lập tức quay người trở lại trước mặt nàng, ôm lấy nàng, mang tới trước lao từ thép vôn-fram, nhìn hai con tiểu Cát Liệt Giả vô lực giãy dụa bên trong lao tù, trong mắt hắn lộ ra một tia thở dài:
- Nếu sống thống khổ như vậy, liền kết thúc đi.
Hắn lần thứ hai kích phát sức mạnh ma ngân, toàn thân hiện ra xương trắng, sau khi thả Jinny xuống liền trực tiếp đi tới trước lao tù, mở lồng sắt ra, nhưng tựa hồ hai con tiểu Cát Liệt Giả đã quen với sinh trưởng ở trong lồng giam, dù cho cửa lồng giam mở rồi vẫn không có phản ứng, cũng không biết bò ra ngoài.
Bị giam cầm lâu tựa hồ đã quên mất tự do là cái gì. Đỗ Địch An hơi cắn răng, cố nhịn thương thế trên người, nhanh chóng ra tay, kéo hai con tiểu Cát Liệt Giả kéo ra khỏi lồng sắt, cấp tốc chém giết.
Hai con tiểu Cát Liệt Giả gào thét phản kích, nhưng sức mạnh cách biệt cách xa, hơn nữa bị giam cầm lâu, tứ chi cực kỳ cứng ngắc, lưỡi dao sắc cứng rắn bên ngoài cơ thể cũng biến thành cực kỳ yếu đuối, giống như đã bị thoái hóa.
Sau khi Đỗ Địch An giết chúng nó, nhanh chóng tách rời, rất nhanh tìm được hai con ký sinh hồn trùng bên trong cơ thể. Hắn thở dài, con tiểu Cát Liệt Giả thân thể kiện toàn kia từng đuổi theo hắn đến trong tường, coi hắn như đồng loại của mình, đây là một loại tình cảm đến từ huyết dịch, hắn có thể từ cảm nhận được trên người nó, nhưng hắn cũng biết dù sao nó cũng là ma vật hung tàn, thô bạo cùng giết chóc là bản tính của nó!
Hắn đã từng suy nghĩ thuần phục nó, tương lai có thể trở thành lá bài tẩy, giúp mình giết địch.
Nhưng xem dáng vẻ bây giờ của nó, hiển nhiên đã không có giá trị thuần phục, nói cho cùng nó chỉ là một công cụ thôi. Lại giống như tuần xà nhân cho dù thuần phục rắn độc cũng sẽ đề phòng nó thú tính phát tác, cắn lại mình một cái, lại có bao nhiêu người dám triền miên cùng rắn độc mãnh thú?
Giống loài không giống, tựa hồ từ vừa mới bắt đầu đã nhất định không có tín nhiệm. Lại giống như trong Cự Bích thì người không cùng giai cấp, từ vừa mới bắt đầu sẽ không có công bằng gì để nói.
Hắn cho hai con ký sinh hồn trùng vào trong lọ, đợi trở lại trong tường lại đổi thành bình thuốc chuyên môn đựng ký sinh hồn trùng. Hắn xoay người ôm lấy Jinny, lay động lục lạc, cùng Helishacùng trở về.
Trước khi đi, hắn lần thứ hai quay đầu lại nhìn địa phương nổ tung xa xa, trong mắt loé lên một tia thâm trầm, trong lòng dự cảm không hay. Lúc này màn đêm thăm thẳm, Đỗ Địch An một đường nhanh chóng tiến lên, đi tới cứ điểm bên trong vùng ngoại thành liền lẻn vào một nhà may, trộm ba bộ y phục rồi đi ra, thay đổi cho mình cùng Helisha, Jinny, lúc này mới tiếp tục di chuyển. Chờ trở lại Ô Thác Sơn thần điện, Đỗ Địch An lập tức để Noyes gọi mục sư tới đây trị liệu cho Jinny, thuận tiện chuẩn bị nước thuốc trị liệu cho hắn.
Hắn dùng dược liệu ngâm bên trong chậu gỗ, trước tiên thanh tẩy thân thể cho Helisha, giúp nàng đổi y phục sạch sẽ, lúc này mục sư cũng tới mang Jinny đi trị liệu, chính hắn cũng dùng nước thuốc tắm rửa một lần, vừa bôi thuốc mỡ trị liệu, vừa nói với Noyes nói:
- Gọi Kacheek mang mấy cái người đáng tin, tới ngoài cự bích bảy mươi dặm phía tây, nơi đó có hai cỗ thi thể ma vật, bảo hắn mang về, phải giữ bí mật.
Noyes thấy Đỗ Địch An thận trọng như thế, trong lòng thất kinh, đoán được hai con ma vật kia tất nhiên không giống bình thường, bằng không không thể để Đỗ Địch An bị thương nghiêm trọng như vậy, từ khi ra ngục giam tới nay, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy Đỗ Địch An chật vật như vậy, hơn nữa có thể chém giết nó mà Khai Hoang Giả Helisha cũng bị trọng thương, có thể thấy bọn họ tao ngộ nguy hiểm ở bên ngoài đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hắn lập tức lĩnh mệnh, xoay người tìm người bàn giao. Một lát sau Noyes trở lại bên trong thần điện, nhìn thân thể Đỗ Địch An đã được bôi thuốc mỡ và băng bó cẩn thận, hắn đang ngồi ở trước bàn đọc sách chuẩn bị làm việc, Noyes không khỏi lo lắng nói:
- Thiếu gia, trời đã không còn sớm, ngài bị thương nặng như vậy vẫn nên sớm chút nghỉ ngơi đi.
- Kẻ địch không nghỉ ngơi, sao ta có thể nghỉ ngơi.
Đỗ Địch An nói, hiện tại hắn quả thực rất muốn nằm xuống ngủ một giấc, để thân thể buông lỏng một chút, nhưng bây giờ đang ở thời khắc mấu chốt, không cho phép nửa điểm qua loa, hắn hỏi:
- Có tin tức gì từ Nội Bích truyền đến không?
- Trước khi ngài trở về mười phút Nuria đã tới một lần, nói Nội Bích đã loạn tung lên, bạo phát thi dịch, rất nhiều người bị cảm hoá thành hành thi, khắp nơi trên đường hỗn loạn.
Noyes lập tức bẩm báo, nói tới chỗ này không khỏi nhìn Đỗ Địch An một chút, hiển nhiên kết quả này là một tay Đỗ Địch An tạo thành, cũng là việc hắn cần làm, chỉ là tác phẩm quá lớn, coi vô số sinh mệnh là kiến hôi, hoàn toàn không để ý tới.
Đỗ Địch An nghe vậy khẽ gật đầu, ý lạnh trong mắt hơi ôn hòa mấy phần, nói:
- Lập tức đi gọi hai mục sư cùng bác sĩ tốt nhất lại đây, ta nhất định phải hoàn toàn khôi phục trước buổi tối ngày mai.
Noyes hơi run, không khỏi hỏi:
- Thiếu gia, ngài đây là?
- Vốn định tối hôm nay lẻn vào Nội Bích, đến phòng nghiên cứu ma vật bắt mấy người trở về, bây giờ nhìn lại là không thể rồi.
Đỗ Địch An nói:
- Hôm nay đã trì hoãn, ngày mai nhất định không thể đợi thêm!
Noyes nghĩ đến ma binh Đỗ Địch An nói lần trước, nhất thời biết dụng ý của hắn, lập tức nói:
- Ta đi ngay.
- Thi loạn...
Đỗ Địch An nhìn phương xa ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm,
- Quý tộc cũng biến thành hành thi, xem các ngươi làm sao kính nể.
Thán Tức Chi Tường cao vót giống như lạch trời cách trở hai bên, trong thành phố đằng sau mấy trăm dặm sau truyền ra tiếng gào thét hỗn loạn, tiếng la giết, một số phòng gỗ trong đó bị thiêu đốt sụp đổ, có phụ nữ hoảng sợ không thể chạy trốn, hài đồng bị đè phía dưới, âm thanh thống khổ của hài tử đặc biệt vang dội trong màn đêm, bên cạnh là bóng người hoang mang đào tẩu, không một người nào đưa tay giúp đỡ, thanh âm gào khóc đưa tới những bóng người có khuôn mặt dữ tợn giống như ác quỷ đánh về phía mấy người còn sống sót.
Quảng trường từng phồn hoa giờ khắc này hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, giống như địa ngục giữa trần gian. Đêm đen buồn xuống bầu trời thành thị, ánh trăng lạnh lùng soi sáng mặt đất.