← Quay lại trang sách

Chương 777 Vào Thành

Thời gian nhanh chóng, đảo mắt lại một ngày qua đi. Trải qua mấy vị mục sư cùng bác sĩ trị liệu, nội thương của Đỗ Địch An đã hoàn toàn khỏi hẳn, mà vùng bị bỏng trên mặt cùng ngực cũng được luyện kim thuật sĩ Hắc Ám Giáo Đình dùng thuốc đặc thù chữa trị như lúc ban đầu, tuy rằng quá trình những luyện kim thuật sĩ này chế tác thuốc cực kì mất nhân tính, cực kỳ bi thảm, lợi dụng người sống làm thí nghiệm, nhưng thuốc được chế ra quả thật bất phàm.

Vào đêm, Đỗ Địch An xử lý xong vấn đề biến động bần dân cùng quý tộc Barry mang đến, hắn gọi Noyes tới, để hắn ở đây giúp đỡ Barry chủ trì đại cục, mấy ngày nay Ngoại Bích cũng không bình yên, tuy rằng vấn đề bần dân di chuyển không gây nên phản kháng kịch liệt như vừa bắt đầu, nhưng vẫn tồn tại lượng lớn tranh luận như cũ, chỉ là bị Giáo Đình cùng Quân Bộ áp chế, không có biểu lộ quá rõ ràng.

- Việc ta đi Nội Bích không được lộ ra ngoài.

Đỗ Địch An quay về hai người nói:

- Mặc kệ có bất cứ vấn đề gì trước tiên hoà hoãn lại, chờ ta trở lại rồi nói sau.

- Vâng, thiếu gia.

Barry gật đầu. Noyes đáp ứng một tiếng, nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, ngài đi một mình sao?

- Hai người.

Đỗ Địch An nói rằng:

- Không cần lo lắng.

Noyes thấy thế cũng không nói thêm nữa. Chờ bóng đêmbuông xuống, Đỗ Địch An đổi một bộ chiến giáp dạ hành, mang theo chiến đao chế tạo từ tứ chi sắc bén của Cát Liệt Giả, cùng Helisha cùng rời khỏi núi Uto, dọc theo vùng ngoại thành yên lặng đi thẳng tới biên giới cự bích.

Phàm là địa phương tới gần Cự Bích thì nhân khẩu đều tương đối thưa thớt, tất cả đều là thôn trang cùng trấn nhỏ cũ nát, chỉ có người già cùng trẻ nhỏ, người trẻ tuổi đều rời khỏi làng tiến vào khu buôn bán công tác, buổi tối trong thôn một mảnh đen kịt, chỉ có mấy nhà đốt đèn đuốc.

Đỗ Địch An mang theo Helisha đi tới chân Thán Tức Chi Tường, kích thích tàn dực trên lưng, cầm lấy cánh tay của nàng bò lên trên. Gió trên cự bích hơi lớn, thổi ô ô vang vọng, mái tóc Helisha bị gió thổi lay động, thân thể nàng vẫn chưa bị bỏng, chỉ là y phục bị thiêu hủy, thân thể được vảy rồng bảo vệ, không giống Đỗ Địch An cùng Jinny trực tiếp bị đốt cháy khét.

Đỗ Địch An nắm tay nàng dọc theo bức tường đi tới, ven đường nhìn thấy trên đỉnh đầu mây mù mờ mịt cùng với cảnh đêm hoang vu, lờ mờ có thể nhìn thấy một số ma vật bò sát trong đêm đen, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết sắc bén, vang vọng khắp vùng hoang dã.

Tâm tình Đỗ Địch An vốn hơi sốt sắng dần dần yên tĩnh lại, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Helisha, mặt nàng không hề có cảm xúc, bên trong tròng mắt thuần một màu đen không nhìn ra tâm tình gì, có chút ngơ ngác, lại giống như đang yên lặng suy nghĩ cái gì.

Đỗ Địch An nắm chặt tay nàng, nhẹ giọng nói:

- Đợi đạt được tư liệu của phòng nghiên cứu ma vật liền có thể tìm được biện pháp để ngươi khôi phục.

Helisha im lặng. Bước chân Đỗ Địch An dần dần tăng tốc độ, rất nhanh đã nhìn thấy Thán Tức chi tường thấp hơn Cự Bích gần một nửa, phát hiện số lượng binh lính đóng giữ bên trên vậy mà ít hơn một nửa so với mấy lần trước hắn đi tới, trong lòng không khỏi hơi động, xem ra thi loạn Nội Bích còn nghiêm trọng hơn so với hắn dự liệu, phỏng chừng giờ khắc này Quân Bộ đã ứng phó gian nan.

Hắn cúi thấp thân thể, cùng Helisha cùng tiềm hành leo lên Thán Tức chi tường, tiếp tục đi lên phía trước hơn hai ngàn mét mới từ trên nhảy xuống, rơi vào bên trong bãi cỏ.

Hắn kéo Helishabước vào quan đạo bên cạnh, nghĩ thầm ngàn vạn lần không nên gặp phải nữ Khai Hoang Giả kia ở chỗ này, chỉ mong nàng đã tìm thấy thành thị rồi. Đi dọc theo quan đạo hơn ba mươi dặm, bỗng nhiên Đỗ Địch An nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía trước vang lên, hắn lập tức dừng chân, phóng tầm mắt tới, là một đoàn xe có ba xe ngựa, mười mấy thớt ngựa, không giống như quân đội.

Chờ tới gần Đỗ Địch An mới thấy rõ trên ba chiếc xe ngựa có cắm một đồ đằng hoa văn, tuy rằng chưa nhìn thấy đồ đằng nhưng trang phục như vậy lại cực kỳ giống quý tộc Ngoại Bích.

Mà trên khôi giáp hơn mười người kỵ sĩ hộ tống xe ngựa xung quanh cũng khắc hoa văn đồ đằng tương tự. Trong mắt Đỗ Địch An xẹt qua một tia âm trầm, nhất thời nhìn thấy nhiệt lượng trong cơ thể những kỵ sĩ này mạnh nhất cũng cũng chỉ là cao cấp Giới Hạn giả. Hắn thở phào nhẹ nhõm, đi về đoàn xe trước mặt. Cầm đầu đoàn xe là một tên trung niên kỵ sĩ tóc vàng, rất nhanh hắn đã chú ý tới Đỗ Địch An cùng Helisha trước mặt, lập tức ghìm cương ngựa lại, hạ thấp tốc độ, lớn tiếng nói:

- Người nào?!

Đỗ Địch An chờ hắn dừng lại mới hỏi:

- Đêm đã khuya các ngươi đi đâu gấp như vậy?

- Ai cần ngươi lo?!

Trung niên kỵ sĩ nổi giận quát một tiếng, bỗng nhiên chú ý tới Helisha bên cạnh, lúc này Helisha có khăn che mặt, trên người mặc sườn xám Đỗ Địch An chuẩn bị cho nàng, là kiểu dáng trước kia nàng thích nhất, vô cùng vừa vặn.

Nhìn thấy Helisha, trong mắt trung niên kỵ sĩ loé ra vẻ kinh ngạc, hắn mơ hồ đã nghe qua một số tin đồn về loại quần áo kiểu dáng đặc biệt này, sắc mặt hơi biến hóa. Đỗ Địch Anchú ý tới ánh mắt trung niên kỵ sĩ biến hóa, híp mắt nói:

- Các ngươi buổi tối rời khỏi thành thị chạy tới cứ điểm, không sợ bị dã thú bên ngoài tập kích sao?

Trung niên kỵ sĩ quay đầu nhìn Đỗ Địch An, vừa muốn mở miệng, trong xe ngựa đằng sau truyền tới âm thanh vô cùng lo lắng:

- Còn dừng làm gì, còn không chạy mau!

- Vâng, lão gia.

Trung niên kỵ sĩ quay đầu lại cung kính gật đầu với người trong xe ngựa đằng sau, sau đó quay đầu nói với Đỗ Địch An:

- Xin hai vị tránh ra, bây giờ trong thành thị đã bạo phát thi dịch, ta khuyên hai vị vẫn nên mau chóng rời khỏi, không cần trở về thành.

- Đi chạy nạn sao?

Đỗ Địch An thu hồi sát ý trong lòng, không nói gì nữa. Trung niên kỵ sĩ rung cương ngựa, giá mã chạy qua người Đỗ Địch An, một đường đi thẳng về phía trước.

Đỗ Địch An nắm tay Helisha tiếp tục tiến lên phía trước, căn cứ bản vẽ Jinny mang về, hắn nhớ tới ở hơn mười dặm phía trước có một tòa thành thị tên gọi Carmen, phòng nghiên cứu ma vật hắn muốn tìm đêm nay nằm bên trong thành phố này.

Sau mười phút, Đỗ Địch An nhìn thấy một tòa cứ điểm xa xa vắt ngang bình nguyên phía trước, giờ khắc này đại môn cứ điểm đã hoàn toàn mở rộng, trước cửa có một số bóng đen đang du đãng, tư thế cất bước quái dị. Tuy rằng không thấy rõ mặt mày nhưng Đỗ Địch An nhìn một chút đã nhận ra, những thứ này đều là hành thi, loại phương thức đi lại này hắn đã gặp quá nhiều ở ngoài Cự Bích.

- Xem ra cứ điểm cũng luân hãm.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, ở mỗi điểm nguồn nước của thành thị hắn đều sắp xếp người đầu độc, bây giờ nhìn đã có hiệu quả, bất quá trong cứ điểm vẫn có thể nhìn thấy một số người sống chiến đấu, đồng thời truyền đến tiếng rống giận dữ cùng tiếng kêu thảm thiết.

Ánh mắt Đỗ Địch An hơi lấp lóe, giờ khắc này tòa thành thị Carmen trước mắt hơn nửa đã biến thành thi hải, cũng không biết phòng nghiên cứu ma vật có thể kháng trụ hay không, bất quá hắn cũng không phái người đầu độc nguồn nước phụ cận phòng nghiên cứu ma vật, nếu như bọn họ nhận ra được tình huống bên ngoài đúng lúc, trốn ở bên trong phòng nghiên cứu có lẽ có thể kháng trụ một thời gian ngắn. Dù sao bên trong phòng nghiên cứu ma vật ngoại trừ nhân viên chuyên môn phụ trách nghiên cứu ma vật, còn có một số cường giả tọa trấn.