← Quay lại trang sách

Chương 778 Thi Đô

Đỗ Địch An lấy ra hành thi bột phấn được chuẩn bị kỹ càng từ lâu bôi lên chiến giáp, mùi mục nát tản ra nồng nặc che giấu mùi của hắn, hắn dùng Long Huyết Thuật khống chế tốc độ lưu thông máu trong cơ thể, hạ thấp nhiệt lượng, sau đó nắm tay Helisha trực tiếp đi đến cứ điểm. Hành thi du đãng ngoài cứ điểm tựa hồ cảm nhận được cái gì, chậm rãi ngừng lại.

Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt bọn họ trắng bệch, một ít hành thi trong đó trên miệng còn lưu lại lượng lớn vết máu, giờ khắc này tất cả đều trừng trừng theo dõi hắn.

Trong lòng Đỗ Địch An bình tĩnh, hành thi phấn hắn mang theo là cao cấp nhất, mặc dù thể chất những hành thi này không giống với người thường cũng không thể phát hiện được.

Hắn cứ như vậy trực tiếp đi tới, lúc này những hành thi đột nhiên chuyển động, cũng không phải đánh về phía Đỗ Địch An, mà là tránh ra xa giống như là gặp phải đồ vật đáng sợ, trốn đến hai bên đường, thân thể run lẩy bẩy.

Đỗ Địch An ngạc nhiên, bỗng nhiên hắn nghĩ tới Helisha đang ở một bên, chẳng lẽ nói những hành thi này đang e sợ nàng? Chờ hắn đi tới trước cứ điểm, trước cứ điểm có một người lính, thân thể mạnh mẽ đập trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, hắn trên cánh tay của bị cắn xé một khối, giờ khắc này đã trọng thương.

Hắn nhìn thấy Đỗ Địch An cùng Helisha đang đi tới, sợ đến mức vội vàng bò lên, vừa muốn ra tay bỗng nhiên nhìn thấy màu da Đỗ Địch An hồng hào trắng nõn, hoàn toàn khác biệt với hành thi, hơn nữa ánh mắt người này bình tĩnh, cũng không phải là ánh mắt tràn đầy thô bạo khát máu, hắn ngẩn ra, ngạc nhiên nói:

- Ngươi, ngươi là nhân loại?!

Ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển động, nhìn đồng bạn bị thi hóa đằng sau Đỗ Địch An đang run lẩy bẩy, cả người ngây người, tình cảnh này thực sự quá quỷ dị.

Đỗ Địch An đẩy thân thể của hắn ra, trực tiếp tiến vào đại môn phía sau hắn, cũng không để ý binh lính bị thương này.

Sau khi hắn đi vào cứ điểm, ngoài cửa nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết của tên binh lính bị thương, vang vọng bầu trời đêm.

Đỗ Địch An cùng Helisha một đường đi về phía trước, xung quanh thỉnh thoảng lại có vài con hành thi mặc khôi giáp binh sĩ xông lại, nhưng tới gần bọn họ liền ngừng lại, thân thể run lẩy bẩy.

Phản ứng quái dị của những hành thi này làm trong lòng Đỗ Địch An lưu ý, hiển nhiên phản ứng của những hành thi này rất có khả năng vì Helisha, nhưng để hắn không rõ chính là hành thi đã không có ý thức, thậm chí không có tư duy, cũng không biết đau đớn cùng e ngại, nhưng tại sao lại e ngại Helisha? Phải biết, có “Ý thức Thống lĩnh " chính là đại biểu có tư duy! Nhưng mà hành thi không có ý thức tư duy, đã được chứng minh từ lâu, mặc dù là đối mặt ma vật mạnh hơn vô số lần, chúng nó cũng sẽ hung hãn không sợ chết nhào tới.

- Chẳng lẽ nói có thể làm cho chúng nó cảm thấy sợ sệt, chỉ có đồng loại của chúng nó?

Ánh mắt Đỗ Địch An lấp lóe, cảm giác trên thân hành thi hẳn là còn cất giấu bí mật càng sâu hơn, loại bí mật này từ lâu đã được thể hiện ra, chỉ là không có ai phát hiện, cũng không có khoa học kỹ thuật hiện đại, mọi người có thể cảm nhận được không khí, nhưng lại không biết không khí có thành phần gì, thiếu chỉ là công cụ để tìm tòi nghiên cứu! Nghĩ tới đây, trong lòng hắn càng muốn nhìn phòng nghiên cứu ma vật một chút, bọn họ nghiên cứu ma vật quanh năm, không biết cất giấu bao nhiêu bí mật không có người biết.

- Cứu mạng!

Xung quanh quân doanh truyền ra tiếng kêu thảm thiết, Đỗ Địch An quay đầu nhìn tới, thanh âm này không những không khiến những người may mắn còn sống sót tới giúp đỡ, trái lại còn dẫn vài con hành thi ở phụ cận đi qua, bị đánh gực cắn xé, ruột cũng bị quăng ra ngoài.

Đỗ Địch An không ra tay, mang theo Helisha một đường tiến lên, tựa hồ thế giới giết chóc xung quanh không quan hệ gì tới hắn, hai người giống như cất bước giữa chiến trường bom đạn, nhưng không nhiễm chút bụi nào.

Hai người đi ra khỏi cứ điểm, thổ những phía sau bọn họ biến thành màu đỏ của máu, vết chân có dính máu tươi. Đằng sau cứ điểm là một cánh cửa lớn, đi về thành thị Carmen cao vót phía trước có thể nhìn thấy rõ ràng trên cửa thành cao hơn hai mươi mét treo đèn tường lơ lửng, chỉ là giờ khắc này ở trên tường thành cũng có bao nhiêu bóng người, thỉnh thoảng lại bắn ra vài mũi tên nhọn ở ngoài thành.

Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn tới, trên tường cũng đồng dạng hỗn loạn, bị hành thi chiếm cứ.

Hắn yên lặng không nói, mang theo Helisha đi tới cửa thành, cửa thành khép hờ, hắn một tay liền đẩy ra, âm thanh kẹt kẹt truyền đến, nhất thời cửa thành vang lên tiếng gào thét của hành thi.

Đỗ Địch An không sợ hãi, nắm tay Helisha nhanh chân bước về phía trước. Hành thi ở cửa thành vừa mới tới gần, vẻ dữ tợn trên mặt liền ngừng lại, thân thể lung lay đi tới bên đường, thân thể run lẩy bẩy không dám tới gần.

Đỗ Địch An nhìn lướt qua, mấy con phố trên đường ở ngoài cửa thành truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, trong đó một số phòng ốc bị thiêu đốt rừng rực, tình cảnh cực kì hỗn loạn.

Hắn suy đoán những thành thị khác hơn nửa cũng có hiện trạng như vậy, bỗng có một tia không đành lòng, hắn không nhịn được tự hỏi mình, ta có phải là nên dùng những phương pháp khác để kiềm chế hành động của Quân Bộ cùng Tu Đạo Viện?

Nhưng ý niệm này vừa có đã bị hắn gạt bỏ. Hắn vứt bỏ yếu đuối trong lòng, nghĩ thầm chuyện cũng đã làm, hiện tại lại đồng tình thực sự là dối trá!

Nghĩ tới đây, hắn lấy địa đồ trong lồng ngực ra, nhìn qua, lúc này nắm tay Helisha đi vào một lối đi bên trái.

Trên đường hỗn loạn, có phòng ốc đóng chặt cửa, thông qua nhiệt cảm thị giác có thể nhìn thấy người ẩn núp trong phòng, cuộn mình thành một đoàn run lẩy bẩy, từ trước đến giờ lúc tai nạn bộc phát cũng không phải tất cả mọi người đều cảm hoá Thi độc, khi Hành Thi vọt tới đường phố gây lên rối loạn, nhiều người khác đang đi trên đường phố đã sợ hãi đến trốn vào bên trong nhà mình.

Đỗ Địch An đi dọc theo con đường, lập tức nhìn thấy ven đường có thi thể bị gặm huyết nhục mơ hồ, trong đó không thiếu nữ hài chỉ cao một mét, cùng với thi thể phụ nữ, còn có lão nhân tóc hoa râm ngực bị xé ra, nằm thoi thóp trên mặt đất. Đỗ Địch An nhìn lướt qua, bước chân cũng không dừng lại, một đường về phía trước.

- Cứu mạng! Cứu ta!!

Lúc đi tới giữa đường, bỗng nhiên trong có một người phụ nữ lao ra, nhào tới lồng ngực Đỗ Địch An, khóc rống cầu xin, đồng thời hoảng sợ quay đầu lại nhìn.

Đỗ Địch An cũng nhìn lại phía sau nàng, ở đó có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, vẻ mặt dữ tợn, ngoài miệng dính máu tươi. Đỗ Địch An vừa muốn ra tay chém giết, đột nhiên nữ nhân nắm lấy hắn cầu xin vòng ra sau lưng của hắn, đẩy lưng hắn một cái, đồng thời nhân cơ hội chạy về một hướng khác.

Thân thể Đỗ Địch An chập chững một cái liền đứng vững, quay đầu liếc mắt nhìn bóng người chạy trốn, con ngươi híp lại, lóe lênmột tia sát ý, nhưng lại rất nhanh đã biến mất, nghĩ thầm bất quá chỉ là thái độ bình thường của con người thôi.

Hắn cũng không chấp nhặt với nữ nhân này, tiếp tục đi lên phía trước. Mà thiếu niên hành thi kia sau khi lao ra khỏi hẻm nhỏ, cảm ứng được mùi của Helisha lập tức dừng lại, đứng tại chỗ run lẩy bẩy.

Đỗ Địch An theo địa đồ một đường về phía trước, ven đường gặp qua không ít người ở trước mặt hắn bị hành thi đuổi theo cắn chết, hắn không ra tay, đã bị cắn hắn cũng lười quản, sớm muộn gì cũng chết mà thôi. Đi được hơn mười phút, Đỗ Địch An đã tiến vào trong khu vực thành phố, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chỗ trên quảng trường có lượng lớn binh sĩ vây quanh, đội hình chỉnh tề, mà ở trong quảng trường có lượng lớn người đi đường tụ tập, lớn tiếng kêu gào.

- Tránh ra a, khốn nạn!!

- Chúng ta không bị cảm hoá, tại sao muốn bắt chúng ta!!

- Các ngươi không đi giết những quái vật kia, ngăn chúng ta lại làm gì!!

Những người qua đường này phẫn nộ chửi bậy.