← Quay lại trang sách

Chương 804 Khuyên Người hướng Thiện

Viện trưởng liếc nhìn người vừa nói, lạnh lùng đáp:

- Bây giờ trong thành đã đại loạn, chưa tìm ra nguyên nhân nên chuyện ở Ngoại Bích tạm hoãn lại một chút. Tuy nhiên, chuyện Ngoại Bích cũng không thể cứ tiếp tục như vậy. Ta nghe nói Quân Bộ đã phái hai quân thần đến Ngoại Bích, chắc là muốn tìm hiểu tình hình, chuyện này giao cho ngươi xử lý, trước cứ thăm dò tình hình đã.

Người vừa nói chuyện là Mogulang, mắt hắn đảo một vòng rồi châm chước nói:

- Viện trưởng, không biết liệu Long tộc có đáp ứng việc này?

- Quân Bộ phái người đến Long tộc hỏi thăm việc này, Long tộc lại nói Helisha đã chết, còn bảo nếu có người giả mạo, mặc cho xử trí.

Viện trưởng nhìn hắn rồi nói:

- Tình báo của ngươi là thật?

Mogulang giật mình, do dự nói:

- Dù sao gián điệp cũng không tận mắt nhìn thấy, chỉ cảm thấy tướng mạo có đường nét tương tự. Ta cũng không chắc chắn một trăm phần trăm được.

- Nếu cứng rắn không được, thì dùng mềm. Chúng ta là Tu Đạo Viện, không phải Quân Bộ nên chưa chắc cần đánh đánh giết giết, mà khuyên người hướng thiện mới là tôn chỉ của chúng ta. Chuyện này giao cho ngươi phụ trách, không cần báo lại với ta.

Sắc mặt Viện trưởng âm trầm, nói tiếp:

- Bên trên đã truyền lệnh xuống, muốn Tu Đạo Viện chúng ta hiệp trợ Quân Bộ để có thể điều tra ra căn nguyên mầm bệnh một cách nhanh nhất. Hừ, có thể khiến cho một đêm mà cả thành bị lây nhiễm Hành Thi thì chắc chắn có kẻ đứng sau, không phải một lúc có thể tra rõ.

Mogulang không nói gì nữa để tránh khiến hắn phiền thêm.

Sau đó chuyện mầm bệnh được tiếp tục thương thảo cho đến khi hội nghị kết thúc.

Mogulang về chỗ ở của mình trong Tu Đạo Viện, gọi thân tín đắc lực đến, nói:

- Nghe nói Quân Bộ cử hai quân thần đến Ngoại Bích,đi khi nào?

- Tiểu nhân không biết.

- Lập tức đi tra!

Nửa ngày sau, Mogulang có được tin tức:

- Quân Bộ phái hai vị quân thần Hilo và Lonon đến Ngoại Bích, thời gian là ba ngày trước, đến giờ họ vẫn chưa trở về.

- Đi ba ngày?

Mogulang hơi run người, ánh mắt xuất hiện sự nghiêm trọng, nói:

- Ngoại Bích có động tĩnh gì không?

- Gián điệp trong Quang Minh giáo đình nói không có chút động tĩnh nào.

- Không bùng phát đại chiến?

- Chắc là không có, nếu có thám tử đã truyền tin về rồi.

Mogulang nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Chẳng lẽ Quân Bộ và Đỗ Địch An đã hoà giải rồi?

Hắn còn nhớ rõ dáng người của thiếu niên kia, khuôn mặt non nớt, nhưng đôi mắt rất thâm thúy, ẩn giấu không ít tâm tư. Hắn vừa nhìn là biết người này có thể nổi lên ở Hắc Ám hội nghị bởi vì trong mắt của hắn tồn tại sự lạnh lẽo khác với người thường, coi thường sinh mạng.

- Nghi ngờ cao thủ thần bí ở Ngoại Bích là Helisha, hơn nữa còn không thể nghi ngờ gì nữa, đó là Khai Hoang Giả, mà lại chỉ phái hai quân thần thì hẳn không phải tới chém giết. Nếu không, chí ít cũng phải phái ba người mới có thể tránh bị thương mà đánh bại cường giả cùng thực lực.

Mogulang khẽ nhíu mày, nếu không phải tới chém giết cao thủ thần bí ở Ngoại Bích, thì có thể là đi vào đó đàm phán. Nhưng nếu là như vậy thì lại càng kỳ quái hơn.

Có đàm phán như thế nào đi nữa cũng không thể đi tận ba ngày được, vì trong thành vô cùng hỗn loạn đều cần cường giả các nơi trấn giữ.

Nhưng nếu như chiến đấu thì không có khả năng không có một chút động tĩnh nào. Dù sao cũng là hai quân thần, Helisha có mạnh như thế nào đi nữa cũng khó mà giết chết họ trong im lặng.

Vậy nên hắn cảm thấy trong chuyện này có tồn tại bí mật gì đó không để cho người khác biết.

Lúc này, thân tín của hắn lại hỏi hắn:

- Trưởng lão, Viện trưởng giao chuyện Ngoại Bích cho chúng ta xử lý, vấn đề khó giải quyết như thế chỉ dựa vào chúng ta sao có thể giải quyết được. Viện trưởng nói đến mềm mỏng, là có ý gì vậy?

Mogulang ngừng suy đoán lại, lạnh lùng nói:

- Ý là thông qua chuyện đàm phán, trước biết được bọn họ cần gì, mục đích là cái gì, tốt nhất là để bọn họ tiếp thu tinh thần vĩ đại của Quang Minh thần, gia nhập vào giáo ta.

- Để họ nhập giáo?

Thân tín đắc lực của hắn trợn mắt líu lưỡi nói:

- Điều này sao có thể!

Mogulang suy tư nói:

- Không có gì không thể. Tu Đạo Viện chúng ta vốn là truyền giáo thiên hạ, lấy giáo dục làm gốc rễ. Nếu cứng rắn không được thì để mục sư nói chuyện với họ, thuận tiện cũng có thể khiến họ lĩnh hội được tinh thần của giáo ta, gia nhập vào giáo ta thì chuyện càng dễ giải quyết hơn.

- Vậy trưởng lão nói xem, chúng ta nên phái vị mục sư nào đi?

- Ta đã chọn được người.

- Người nào?

- Lucius!

- Hắn? Tên quái thai này căn bản không xứng làm mục sư, sao có thể phái hắn đi được?

- Ta tự có đạo lý của ta. Ngươi lập tức đi báo với hắn, nói cho hắn biết nhiệm vụ chủ yếu của chuyến này.

- Vâng…

Ở trong quán rượu, đèn hồng liễu xanh, tiếng cười đùa ríu rít không dứt, một thiếu niên mặc một bộ trang phục nhìn là biết không tầm thường đang nghe một vị đại hán cao lớn, vạm vỡ ba hoa khoác lác với vẻ mặt hiếu kỳ.

- Nghe nói ở ngoài kia, khắp nơi đều có Hành Thi lây nhiễm. Rốt cuộc những Hành Thi này là dạng gì vậy?

- Đại ca, ngài thật sự đã gặp rồi sao?

Vị đại hán cao lớn kia ngửa đầu hớp một ngụm bia hơi, rồi say khướt giơ cánh tay có sẹo lên và nói:

- Nói nhảm, thấy gì không, cánh tay này của lão tử bị thương là do Hành Thi gây ra đấy. Bọn chúng gặp người là cắn, gặp người là ăn, bất kể là người già hay trẻ em. May cho các ngươi may mắn không gặp phải chứ không sẽ sợ mất mật đấy!

- Ta không sợ!

Thiếu niên có mái tóc sợi đay nhăn mũi, hừ nhẹ nói:

- Nếu ta gặp chúng, ta sẽ chém chúng thành hai nửa chỉ bằng một nhát kiếm!

Vị đại hán to cao kia nghe vậy thì cười ha ha:

- Cứ chờ xem, đến lúc ngươi thật sự gặp được, chỉ sợ đến kiếm còn cầm không nổi ấy chứ.

- Không thể nào!

Người thiếu niên có mái tóc sợi đay đáp trả rất quật cường.

Những thiếu niên khác lại không quan tâm đến hắn ta mà hào hứng hỏi:

- Thật sự đáng sợ như thế sao, sao ta lại nghe nói, bị Hành Thi cắn thì cũng sẽ bị lây nhiễm nhỉ?

Vị đại hán cao lớn mới hắng giọng nói:

- Lúc ta chiến đấu có bị quẹt qua nên bị thương, chứ vết thương này không phải do Hành Thi gây ra, nếu không ta nào còn mạng trở về.

- Nghe nói Hành Thi đều bị cách ly ở bên ngoài thành của nam tước rồi, không tấn công vào nổi, là thật à?

- Mấy tối nay, ngày nào ta cũng nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết ở bên ngoài, thật sự rất dọa người.

- Quân độ tuyên bố, phàm là người đầu quân chém giết Hành Thi đều được ca ngợi, thăng chức quan nên mấy người bọn ta cũng muốn gia nhập quân đội!

Vị đại hán cao lớn nhìn vẻ mặt phấn chấn của mấy người thiếu niên chỉ lắc đầu cười nói:

- Sống không dễ dàng, các ngươi vẫn nên ở đây thì tốt hơn. May mà thủ hạ của nam tước đại nhân toàn là cao thủ nên đã càn quét sạch Hành Thi ở bên ngoài thành rồi, bằng không ngươi sẽ biết thế nào là địa ngục trần gian.

Mấy người thiếu niên nghe hắn nói dọa người như vậy thì trong lòng có vài phần khiếp đảm, nhưng vẫn nóng lòng muốn thử.

- Chỉ cần không làm chuyện xấu sẽ không thấy địa ngục.

Lúc này, phía bên cạnh có một giọng nói cất lên.

Người vừa nói là một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi, khóe miệng hắn đang mỉm cười. Điều làm người ta giật mình là trên bàn rượu trước mặt hắn lại bày bảy tám cốc bia hơi trống không. Mà phải biết rằng, một chén bia hơi cũng đủ để người thường xanh mặt. Dù ở đây cũng có không ít khách thích sự mạo hiểm mà uống đến ba bốn cốc đã là hiếm rồi, mà thiếu niên này lại uống đến bảy tám cốc mà mặt không đổi sắc, tựa như không có chuyện gì đặc biệt cả.

Vị đại hán cao lớn kia nghe thấy người trẻ tuổi nói vậy thì liếc mắt nhìn hắn, gã nói:

- Tiểu tử kia, ngươi thì biết cái gì.

- Ta biết ngươi đang nói dối.