Chương 810 Ta Vô Tội
Thấy Lucius trầm mặc không mở lời, Đỗ Địch An tận dụng cơ hội, nói:
- Lúc trước ngươi nói Tu Đạo Viện các ngươi khuyên con người hướng thiện, nhưng như nào mới là thiện lương? Ta cảm thấy thiện lương được chia làm hai loại. Một là phàm nhân thiện, cũng chính là loại "Thiện lương đều không sai" ngươi đã nói trước đó Tại sao nói thiện lương là không sai, bởi vì luật pháp chỉ trừng phạt ác nhân mà sẽ không trừng phạt người lương thiện.
- Loại thiện này chính là tâm tính thuần hậu, khoan dung, lấy việc giúp người làm niềm vui, vì người quên mình.
- Nếu như dân thường mà làm được như vậy tất nhiên được xem là lương dân. Hắn sẽ không mang đến là phá hoại cho hoàn cảnh xung quanh và người khác, là chúng ta rất vui lòng nhìn thấy, nhưng Quân Bộ sẽ tuân thủ loại thiện như vậy sao? Nếu như bọn họ tuân thủ thì sẽ không bắt ép người dân chiến đấu. Sở Thẩm Phán sẽ tuân thủ loại thiện như vậy sao? Nếu như tuân thủ, bọn họ hẳn là khoan dung tất cả sai lầm của con người phạm phải, dù sao, chỉ có người phạm lỗi mới có thể "Khoan dung", mà "Khoan dung" cũng là một loại biểu hiện thiện lương.
- Hiển nhiên, bọn họ cũng không làm như thế. Đối với ác nhân, bọn họ sẽ trị ác, giết chết một người cùng hung cực ác tương đương với cứu vớt vô số người tốt, chính là loại thiện thứ hai mà ta nói, chính là nhìn trên đại cục, có người gọi là "Đại thiện".
Đỗ Địch An tiếp tục, nói:
- Giết người là chuyện xấu, nhưng giết người xấu lại là chuyện tốt, tác dụng của hai loại này khác nhau. Giết người là huỷ hoại chế độ, giết người xấu là giữ gìn chế độ, nói cách khác, mặc kệ là loại thiện nào, mục đích đều là giữ gìn chế độ.
- Thiện lương không sai, bởi vì tất cả mọi người lương thiện nhân loại mới hòa bình, sẽ giảm thiểu hi sinh, đều tốt với tất cả mọi người.
- Nhưng đối với những người không tuân thủ quy củ kia, loại thiện này chính là ác, là dây thừng ràng buộc bọn họ!
Lucius nghe Đỗ Địch An nói hơi nhiều, cũng không bị tư duy của mình quấy rầy, ngẩng đầu nhìn thẳng Đỗ Địch An, nói:
- Theo ngươi nói như vậy, ngươi hành động là đại thiện?
Đỗ Địch An lắc đầu, nói:
- Dưới cái nhìn của ngươi, ta là vì thỏa mãn dục vọng của mình mới hi sinh mạng người khác, nhưng ngươi nên nhìn rõ một điểm, ta hi sinh nhiều người người là không sai, nhưng ta cho rằng sự hi sinh của những người ấy mang đến cuộc sống tốt hơn, vật chất thế giới này là có hạn, giống như cán cân, khi một mặt giảm, dĩ nhiên một mặt khác là sẽ tăng lên.
Lucius cười gằn nói:
- Ngươi biết là tốt rồi, thế giới này nhất định phải có quy củ, cũng nhất định phải tuân thủ quy củ, như một chiếc xe ngựa đi về phía trước, đây là phương hướng toàn thể nhân loại đi tới, tất cả mọi người đi theo con đường này mới có thể hướng về phía trước, nếu như có người không tuân quy tắc sẽ khiến xe ngựa trì trệ không đi được, vì lẽ đó, tuân thủ quy củ cùng đạo đức, chính là thiện!
Ánh mắt Đỗ Địch An thâm thúy, nói:
- Tất nhiên thế giới này cần quy củ, nhưng nếu muốn tuân thủ quy củ, tại sao phải tuân thủ quy củ của người khác mà không phải quy củ của mình? Hình dạng xã hội của nhân loại chúng ta, kỳ thực vẫn mô phỏng theo đàn kiến, chỉ có một người chỉ huy cao nhất có thể ra lệnh tất cả mọi người, tất cả mọi người như kiến con nghe theo mệnh lệnh kiến chúa, nghe theo hiệu lệnh của người thống trị, tiến hành hoạt động đâu vào đấy,hình dạng xã hội như vậy có thể mang đến hiệu suất phát triển cao, lại như một nhà xưởng, từng người đều có chức vụ riêng của mình, hoàn thành chuyện củamình là được.
- Nhưng làm như thế lại có tai hại là một khi phương hướng của người thống trị sai lầm, toàn bộ bộ tộc đều sẽ vạn kiếp bất phục!
- Nhưng may mắn là nhân loại chúng ta thông minh hơn con kiến, tuy rằng chúng ta như là kiến hôi, không dám vi phạm kiến chúa, nhưng chúng ta có ý chí tự chủ, cũng không phải phục tùng vô điều kiện giống như con rối!
- Mỗi người thống trị nhân loại chúng ta đều sẽ đối mặt với tình cảnh bị tất cả bình dân soi xét, bình dân tuy ngu, nhưng khi nào phương hướng người thống trị sai lầm sẽ xuất hiện chiến tranh, phản loạn, có người tạo phản! Nói trắng ra, người thống trị nhân loại chúng ta không có năng lực thống trị tuyệt đối, chỉ là hóa thân tất cả ý thức tập thể của bình dân, nếu như vi phạm ý chí của tập thể bình dân, sẽ bị mọi người lật đổ!
- Có câu ngạn ngữ, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Đỗ Địch An lãnh đạm nói:
- Ngươi cảm thấy ta là phản loạn, tạo phản, vừa vặn nói rõ, phương hướng Nội Bích là sai lầm, cần phải có người mới thay thế!
- Ngươi còn vọng tưởng thay thế bích chủ?
Lucius hơi trừng mắt, nhìn hắn khó có thể tin nổi. Vốn tưởng rằng dã tâm Đỗ Địch An chỉ là chiếm cứ Ngoại Bích. Hắn không nghĩ tới Đỗ Địch An lại nghĩ đến thay thế Aristotle bệ hạ. Quả thực là mơ giữa ban ngày, khó có thể tin!
- Tại sao không dám nghĩ?
Đỗ Địch An nhìn hắn, nói:
- Đời đầu tiên làm sao nhận chức bích chủ, đời thứ hai cũng thế nào mà lên tới được chức bích chủ? Lẽ nào bọn họ không dùng đầu óc, sinh ra là có được vị trí đó sao?
Lucius choáng váng, quá một hồi lâu, mới trầm giọng nói:
- Bọn họ là do thần quốc lập ra. Ngươi muốn làm bích chủ, trước tiên cần phải qua cửa ải của thần quốc này! Ngươi nói những lời này, chỉ là ngươi tìm cớ cho mình phản loạn thôi, nói cho cùng, ngươi chỉ là thỏa mãn tư dục của chính ngươi!
Đỗ Địch An lẳng lặng mà nhìn hắn, nói:
- Nếu ngươi không nghe những lời này. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói Tu Đạo Viện các ngươi truyền bá chính thiện lương công bằng, thế ngươi cảm thấy Tu Đạo Viện các ngươi đã làm được chưa?
Lucius không chút nghĩ ngợi nói:
- Đương nhiên!
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Nếu như làm được, vậy vì sao ngươi lại ở đây? Nếu như bọn họ thiện lương, tại sao không ban thưởng Ngoại Bích cho ta? Tại sao lại muốn đoạt đi, thậm chí không tiếc để ngươi mạo hiểm, hi sinh cái mạng nhỏ của ngươi. Thậm chí họ muốn chiến tranh với ta. Nếu như ta ngoan cố chống lại, khiến cho toàn bộ Quân BộNgoại Bích chết trận! Bọn họ dám nhìn thương vong như vậy sao?
Lucius yên lặng, không nghĩ tới lại bị Đỗ Địch An cắn ngược lại một cái, trong lòng tức giận cắn răng, nói:
- Ta nói rồi, đây là quy củ, ngươi tự ý cướp đi Ngoại Bích chính là không hợp quy củ!
- Lẽ nào thiện lương cũng quỳ gối trước mặt quy củ?
Đỗ Địch An nhìn hắn, nói:
- Ta hỏi lại ngươi thực sự tin có chuyện công bằng không?
Sắc mặt Lucius khẽ biến đổi, biết đây là một vấn đề tranh luận rất lớn, hắn nói rằng:
- Ta biết, có vài người sẽ cho rằng không có công bằng, tỷ như những người sinh ra thấp kém, cùng người vừa sinh ra đã là quý tộc, đây chính là không công bằng, nhưng đây là thần chỉ định, kiếp này hắn là bần dân, nhất định kiếp trước là người cùng hung cực ác, kiếp này để trả lại tội nghiệt.
- Mà Tu Đạo Viện chúng ta chính là người giữ gìn công bằng. Tuy rằng con người sinh ra đã không công bằng, nhưng nếu như phạm tội, vẫn sẽ chịu phán quyết như nhau, chẳng lẽ cái này không tính là công bằng?!
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Ta lại cảm thấy thế giới này là rất công bằng, trái lại là các ngươi nỗ lực làm việc lại tạo ra bất công.
Lucius sửng sốt, Đỗ Địch An lại lần nữa nằm ngoài sự dự liệu của hắn, trầm mặt nói:
- Lời này có ý gì?
- Người giàu có hai tư giờ một ngày, người nghèo cũng là hai tư giờ một ngày, chẳng lẽ cái này không phải công bằng?
Đỗ Địch An từ từ mà nói:
- Bất kể là người nghèo hay là người có tiền, hay là quý tộc, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy không công bằng, chẳng lẽ cái này vừa vặn cũng là một loại công bằng?
- Thế giới này tồn tại vốn là sai biệt, mà Tu Đạo Viện các ngươi lại nỗ lực khiến người ta tin tưởng công bằng, đây là một loại không công bằng lớn nhất đối với những tin các ngươi!
Đỗ Địch An nhìn hắn, nói:
- Ngươi nói, không phải là không công bằng, thì là cái gì?
Lucius ngây người, nhất thời im lặng, không thể phản bác.
Hắn cảm giác mỗi câu của Đỗ Địch An đều hoàn toàn khác với những người hắn tiếp xúc trong dĩ vãng, giống như đang tranh luận cùng một người của thế giới khác, mà chính hắn cũng không phát hiện trong lòng mình lặng lẽ mở ra mở một cánh cửa hoàn toàn mới.
Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng nói:
- Bất kể nói thế nào, hành động của ngươi khiến rất nhiều người vô tội cửa nát nhà tan, bọn họ không trêu chọc ngươi, cũng không tổn ngươi thương, nhưng ngươi lại chủ động thương tổn bọn họ, đây là tội nghiệt của ngươi!
Đỗ địch khẽ lắc đầu, nói:
- Thiên địa là đại cục, chúng sinh đều là quân cờ, mặc kệ ngươi là một con tốt, là Hậu, hay là vương, đều có khả năng bị giết. Ngươi có thể lựa chọn đình chỉ không tiến, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi vô tội. Một khi ngươi thua thì cả bàn đều là phế cờ! Đại đa số chúng ta đều liều mạng muốn trải qua cuộc sống tốt hơn, mục đích bắt đầu theo đuổi quyền thế cũng chỉ là muốn mình an toàn hơn, chỉ là thời gian lâu dài lạicàng muốn hưởng thụ cảm giác khống chế người khác thôi.
- Đây chính là trong quy củ, vì lẽ đó, ta vô tội.