Chương 815 Cứu Viện
Vèo!
Bỗng nhiên hắn bay vụt lên như cơn gió lướt qua tán cây, mặt đất rung lên.
Trong phòng nghiên cứu cũng có tám Giới Hạn giả canh giữ, hoàn toàn giống như Carmen. Đỗ Địch An áp sát với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt phá cửa xông vào.
Thanh niên tay ôm chiến đao đứng nói chuyện với đồng đội bên cửa sổ vẫn không hề phát hiện Đỗ Địch An. Mãi khi Đỗ Địch An nhảy vào cửa sổ thì hắn mới cảm giác được khác thường, nhưng vừa quay đầu lại thì đã bị Đỗ Địch An chém chết ngay tại chỗ.
Trong vài giây ngắn ngủi hắn đã giết chết một người. Đỗ Địch An không chậm trễ, lập tức đánh về phía người đối diện. Người này mặc áo giáp, là cô gái xinh đẹp. Nàng ta phản ứng kịp thời, nhanh chóng lùi về phía sau. Nhưng Đỗ Địch An lại như mãnh hổ lao đến với tốc độ cực nhanh. Nàng ta bị dồn vào chân tường, trước mắt nàng là một bóng đen dữ tợn cực kỳ đáng sợ
Phốc một tiếng, cánh tay Đỗ Địch An xẹt qua, tiếp tụcđánh về một chỗ khác, căn bản không cần quay đầu nhìn kết quả.
Đỗ Địch An biết tám người Giới Hạn giả này khi ra tay, động tác và thứ tự trước sau đều có quy tắc. Lúc hắn định tấn công người thứ ba thì tất cả những người còn lại đều kích thích ra ma ngân, bao vây Đỗ Địch An, giận dữ quát mắng.
- Quá chậm rồi!
Tròng mắt vàng óng của Đỗ Địch An hơi chuyển động, ánh lên vẻ lạnh lẽo. Mỗi khi cánh tay hắn xẹt qua thân thể thu gặt sinh mệnh hắn lại có cảm giác hưng phân khó hiểu. Giờ khắc này thấy mấy người vây quanh mình, bỗng nhiên hắn thay đổi chú ý, từ bỏ kế hoạch ban đầu. Hắn phát hiện những Giới Hạn giả này có đẳng cấp khác hẳn với những Giới Hạn giả mà hắn gặp trước đây.
Hơn nữa Cát Liệt Giả là ma vật không sợ quần chiến nhất trong đám Truyền kỳ ma vật.
Thậm chí có thể nói, Cát Liệt giả chính là vì quần chiến mà sinh ra, càng ở trong thiên quân vạn mã, sức phá hoại càng phát huy đến tận cùng.
Phốc phốc phốc!
Đuôi của Đỗ Địch An nhanh chóng xoay tròn, đuôi có cấu tạo như trùy, như dao, trông rất đặc biệt. Mỗi một chi tiết đều có thể xoã tung ra, tạo thành một lưỡi dao sắc nhọn. Trong nháy mắt, Đỗ Địch An quét đuôi tới bốn vị Giới Hạn giả, bốn người này lập tức ngã xuống đất, không kịp kêu thảm. Mà thương thế của họ cũng vô cùng thê thảm, khuôn mặt mơ hồ, từ cổ đến ngực đều bị vỡ tan ra, giống như bị lưỡi dao sắc nhọn xẹt qua vô số lần.
Đỗ Địch An khụy gối xuống, lao nhanh tới một tên Giới Hạn giả có ý định chạy trốn, hay tay ôm lấy hắn, nói chuẩn xác là đâm tới từ phía sau lưng hắn, xuyên thủng ngực.
Tên còn lại thấy Đỗ Địch An quay đầu nhìn sang, sợ đến mức hồn phi phách tán, run rẩy quỳ xuống đất cầu xin. Hắn đã nhìn ra bản thân không thể chạy thoát khỏi tốc độ của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhanh chóng tới gần, hắn không để ý lời cầu xin của người trước mặt, vung tay ra chặt đứt đầu tên này.
Đỗ Địch An nhìn thi thể trên đất, cảm giác hưng phấn càng ngày càng mạnh. Hắn cảm thấy vô cùng vui sướng, còn có chút kinh hỉ, không nghĩ tới mình lại mạnh như vậy. Lúc trước khi hắn quan sát nhiệt lượng phản ứng của tám người này, trong đó có năm tên là Giới Hạn giả cao cấp. Nhưng khi đối mặt với hắn vẫn không có tia hi vọng nào.
"Dựa vào sức mạnh hiện cũng có thể đối đầu với Khai Hoang Giả phổ thông. Gặp quân thần sẽ vất vả hơn một chút."
Trong lòng Đỗ Địch An âm thầm nghĩ. Hắn đạp một cước phá cửa rồi tiến vào phòng nghiên cứu.
Mặc dù trận chiến vừa rồi diễn ra trong thời gian ngắn nhưng chấn động cũng đủ kinh động tới những thủ vệ phía dưới. Đỗ Địch An vừa bước xuống cầu thang, mấy tên thủ vệ lập tức lao tới. Hắn nhanh chóng ra tay giải quyết hết.
Khi Đỗ Địch An đi tới tầng tiếp theo, hắn chỉ thấy một số người đang tiến hành thí nghiệm. Bọn họ không chú ý tới những rối loạn bên ngoài. Có người mở cửa phòng thí nghiệm đi ra để hỏi thủ vệ về tình huống phát sinh.
Vì đã có kinh nghiệm đánh cướp từ lần trước, lần này Đỗ Địch An theo thói quen giết hết thủ vệ, còn những người thí nghiệm Đỗ Địch An mặc cho bọn họ chạy toán loạn.
Một tiếng sau.
Đỗ Địch An vác trên lưng một cái túi cao hơn ba mét. Bên cạnh Đỗ Địch An là một người trung niên. Người trung niên này tên Shamenson. Hắn ta là người nghiên cứu ma vật ở đây. Cũng là một trong hai Tiến sĩ của phòng thí nghiệm này. Một người khác đã được quý tộc mời ra ngoài tối qua.
- Nhanh chân lên.
Đỗ Địch An quát khẽ.
Shamenson vừa cười khổ nói, vừa bước chậm chạp về phía trước.
Đỗ Địch An mang hắn đi tới rừng cây liền lay động lục lạc để Helisha đi theo mình, sau đó hắn tiếp tục đi tới phía trước, xuyên qua rừng cây nhỏ, ra đường phố.
Shamenson vừa đi vừa nói:
- Nghe nói cách đây không lâu, Phòng nghiên cứu ma vật Carmen đã bị người tấn công. Người đó chính là ngươi đúng không? Ngươi thật ra là ai? Tại sao lại dám tấn công phòng nghiên cứu ma vật nhiều lần như vậy? Ngươi không biết hành động của mình vô cùng nguy hiểm sao?
Ngươi biết Poland không, đợi lát nữa ngươi có thể gặp được hắn.
Đỗ Địch An nói rằng:
- Nếu ngươi có thắc mắc gì cứ hỏi hắn, hắn sẽ nói cho ngươi nên làm như thế nào.
Shamenson kinh ngạc hỏi:
- Poland còn sống?
- Ngươi cũng còn sống.
Ta biết rồi.
Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện nữa.
Đỗ Địch An trở về theo đường cũ. Đi qua mấy con phố, đột nhiên mắt hắn phát hiện thấy điểm sáng màu đỏ. Con ngươi của hắn co rút lại. Điểm sáng từ trên trời bay tới nhanh chóng bay về phía hắn. Nhận thấy người này tỏa ra nhiệt lượng kinh người, ngang bằng với Khai Hoang Giả Long tộc mà hắn gặp được trong hoang khu.
- Cứu viện? Nhanh như vậy đã đến rồi sao?
Đỗ Địch An hoảng sợ.
Bóng người như phi lao tới, không hề có ý giảm tốc độ, cứ thế bay vụt qua đầu ba người phía dưới.
Đỗ Địch An ngẩn ra. Nhưng hắn đã nhanh chóng phản ứng lại, xem ra người này không phải đến vì Shamenson. Dường như hắn ta đang vội vàng đi đâu đó, không hề chú ý đến bọn họ.
Đỗ Địch An đã tu luyện Long Huyết Thuật nên hắn có thể duy trì nhiệt lượng trong cơ thể mình ở mức thấp. Do đó không dễ bị phát hiện. Shamenson lại là người bình thường, nhiệt lượng cơ thể lại càng bé nhỏ không đáng kể. Còn Helisha thì không cần phải nói, thân thể nàng không hề có nhiệt lượng.
Shamenson nhìn bóng người đi xa, tia hưng phấn trong mắt đã vụt tắt. Hắn tức giận giậm chân xuống đất. Lúc này hắn chỉ muốn chửi ầm lên, vừa giận vừa phẫn nộ.
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Xem ra người này có việc gấp, số phận ngươi đã định không thoát khỏi tay ta được.
Sau khi nghe Đỗ Địch An nói, Shamenson liền nhịn cơn tức của mình xuống. Hắn giả vờ bình thản nói:
- Cũng không có việc gì. Nhìn hướng đi của hắn, chắc là vội vàng đi đến pháo đài của Nam Tước Angeli. So với việc ở đây cứu mình ta thì đi cứu nhiều người càng quan trọng hơn.
Ồ?
Đỗ Địch An nghe xong, lông mày hơi động.
Angeli Nam Tước?
Tự nhiên hắn nghĩ tới lão giả cùng bé gái lúc hắn gặp. Hình như bọn họ cũng muốn đi nơi đó tránh nạn. Nói như vậy nghĩa là nơi đó cũng không an toàn?
Người vừa bay qua là Khai Hoang Giả, chẳng lẽ pháo đài của Nam Tước Angeli đã xuất hiện Hành Thi cấp Khai Hoang? Lẽ nào là Elinor bị hắn ném về Nội Bích?
Nghĩ tới đây, tâm tư hắn bỗng trở nên bất định. Hình ảnh lão giả và bé giá lóe lên trong đầu hắn.
Hắn nghĩ đến bọn họ cũng không phải vì lo lắng cho sự an toàn của hai người đó.
Mà hắn nghĩ tới hành động mình sắp sửa làm có thể khiến cho hai người họ chết.
Nghĩ đến khả năng Elinor xuất hiện ở nơi đó. Việc hắn phải làm là ngăn cản Khai Hoang Giả. Với hắn mà nói, số lượng Hành Thi cấp Khai Hoang rất ít. Có thể bảo vệ một mạng thì nên bảo vệ. Sức mạnh để kiềm chế Nội Bích chủ yếu đều dựa vào những Giới Hạn giả và những Hành Thi Khai Hoang Giả này.
Chỉ là nếu như hắn giúp Elinor chẳng khác gì giết hết những người bên trong pháo đài của Nam Tước Angeli.
- Kế hoạch không thể thay đổi…
Đỗ Địch An nhắm mắt lại, vứt bỏ toàn bộ hình ảnhtrong đầu. Hắn quay đầu nhìn Helisha, hít một hơi thật sâu rồi quay sang Shamenson lạnh lùng nói:
- Dẫn đường, chúng ta sẽ tới pháo đài của Nam Tước Angeli.
Shamenson kinh ngạc, đây là một phương hướng ngược lại với con đường khi nãy.
Cứu viện.
……………………..