Chương 817 Đối Chiên Khai Hoang Giả
Bệnh độc thật có khả năng khiến cơ thể đẩy nhanh quá trình tiến hóa, rút ngắn thời gian.
Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, thuyết tiến hóa trước đây là một tri thức phổ biến, nhưng lại không có nhiều người hiểu rõ. Thuyết tiến hóa Darwin cũng dần được hoàn thiện, nhưng quá trình lại diễn ra chậm chạp, nguyên nhân là vì cơ thể sống quá phức tạp, mặc dù chỉ là một sinh mệnh cực nhỏ bé, thậm chí chỉ là một bộ phận cơ thể cũng có cấu tạo cực kì phức tạp. Dù là với công nghệ thời đại trước cũng không cách nào chế tạo được một bộ phận cơ thể hoàn chỉnh, họ chỉ có thể làm thông qua cấy ghép.
Nhìn thấy nam trung niên thi hóa, hắn không tự chủ nghĩ tới Helisha, sau này nàng ta có thể giữ được cơ thể này không? Hay cũng bị kích phát như nam thi kia, vĩnh viễn không thể quay trở lại như cũ được nữa.
Nghĩ tới đây, bỗng dưng hắn cảm thấy may mắn. Trước đây hắn chưa bao giờ để nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Những năm sau này hắn cũng sẽ không để nàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm!
Khi Đỗ Địch An vẫn còn đang mãi suy nghĩ, tình hình chiến đấu phía trước đã nghịch chuyển. Nam thi với cánh tay phù lên xấu xí đang đánh nữ nhân Dực Tộc lùi về phía sau. Chiến đấu trong một thời gian ngắn mà nam thi đã dần dần học được cách sử dụng sức mạnh, tốc độ ngày một tăng, càng đánh lại càng nhanh.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Nữ nhân kia bị nam thi nhào tới, nàng ta tránh không kịp nên bị cắn vào tay. Nàng kinh sợ, dùng kiếm chặt đứt cánh tay mình không chút do dự.
Sau một lát vảy bạc bắt đầu chảy ra bao trùm vết thương khiến máu nơi đó ngừng chảy.
Nam thi kia nhào tới một lần nữa, thanh niên Dực Tộc cảm thấy tình thế không ổn vội vàng đáp xuống. Hai cánh tay giống như móng vuốt đại bàng chộp vào phần gáy nam thi, kéo ra một mảng da thịt nhưng không thể kéo đứt đầu của nó.
Nam thi kia không quan tâm, gào thét nhào tới nữ nhân kia, nó há miệng cắn vào bộ ngực đầy đặn của nàng. Hàm răng sắc bén đâm thủng vảy bạc trên ngực.
Nữ nhân kia thống khổ kêu lên, nàng giơ tay đánh nam thi nhưng không có cách nào đẩy hắn ra được.
Thanh niên Khai Hoang Giả của Dực tộc nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch, hắn biết nàng ta xong đời rồi. Vết cắn gần tim như thế, cho dù có lập tức khoét đi cũng khó có thể cứu nàng.
Thanh niên Dực tộc nhìn cảnh nam thi cắn nàng, hắn ngơ ngác một lúc rồi đột nhiên tỉnh táo lại, đập cánh xoay người bỏ chạy.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào sức lực của hắn thì không thể nào giết chết nam thi này. Nếu còn tiếp tục ở lại đây cũng chỉ làm phí thời gian, không bằng nhanh chóng quay về bẩm báo thì hơn.
Khi người thanh niên chuẩn bị xoay người rời đi, Đỗ Địch An đã hồi phục tinh thần, ánh mắt hắn lóe lên. Hắn tiến vào trạng thái ma thân bay lên giữa không trung. Đối phương là Khai Hoang Giả, không thể để hắn sống.
Nhìn thấy Đỗ Địch An, tên Khai Hoang Giả Dực tộc sợ bắn lên. Khi thấy Đỗ Địch An chỉ là một người bình thường mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại cảm nhận được nguồn nhiệt cực cao phát ra từ cơ thể Đỗ Địch An, sức mạnh hoàn toàn không thua kém hắn. Hắn không khỏi vui mừng, vội vàng nói:
- Ngươi là người Tu Đạo Viện? Hay là Quân Bộ? Thừa dịp hiện tại nó không phòng bị, chúng ta có thể hợp lực chém giết nó!
Đỗ Địch An gật đầu.
- Được!
Hắn chuyển động con ngươi màu vàng kim, khóa chặt thân thể nam thi kia, ánh mắt tản ra sát ý.
Khai Hoang Giả Dực tộc được viện trợ, tự tin tăng lên gấp bội. Nếu như có thể giết chết nam thi tại chỗ thì tốt nhất, vì nếu như hắn rời đi, nữ nhân kia bị ăn sạch còn tốt, nếu không nàng ta sẽ trở thành Hành Thi. Thêm một Hành Thi Khai Hoang Giả nữa sẽ cực kì nguy hiểm.
- Giết!
Hắn gầm lên, cầm thương bay ra. Đôi cánh màu đen đập từng tiếng mạnh mẽ, bay thẳng về phía nam thi.
Đỗ Địch An ở phía sau quan sát, vung đuôi lên. Cùng lúc đó, một vài quái chi trên lưng hắn dựng thẳng lên như đuôi khổng tước, hắn tăng tốc đuổi kịp tên Khai Hoang Giả Dực tộc.
- Cái gì?
Khai Hoang Giả Dực tộc cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện mặt mũi Đỗ Địch An tràn đầy sát ý nhìn hắn, nhất thời kinh hãi, phẫn nộ.
Đỗ Địch An không nhiều lời, dao nhọn sắc phía sau đâm tới xuyên qua cánh của thanh niên này, đồng thời những chi sắc nhọn trên lưng cũng vọt tới, xoẹt xoẹt mấy tiếng, xuyên thủng cánh của tên Khai Hoang GiảDực tộc.
Thanh niên này lập tức xoay người đâm thương về phía Đỗ Địch An, toàn thân đề phòng, trong mắt hiện lên hàn ý, nói:
- Ngươi là ai?!
- Nam nhân.
Đỗ Địch An tiếp tục đánh tới, không cho tên thanh niêmmột cơ hội nghỉ ngơi.
Hắn vốn tưởng có thể âm thầm đánh lén, không ngờ lại bị phát hiện ra nhanh như vậy. Quả nhiên là Khai Hoang Giả không dễ dàng đối phó như thế.
Khai Hoang Giả kia phẫn nộ gào thét, tóc vàng tung bay. Hắn vung ngọn thương đâm lên giống như hàng trăm ngàn gai nhọn, giống như tàn ảnh nhưng lại vô cùng chân thật bao vây toàn thân Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An giật mình, hắn không tìm thấy sơ hở từ lần công kích này, nhất thời muốn lùi lại. Nhưng tên Khai Hoang Giả Dực tộc kia có vẻ nhìn thấy được ý định của Đỗ Địch An, bỗng nhiên trường thương đâm ra, hướng về yết hầu Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An không kịp lui về phía sau, trong lòng kinh hãi toát ra mồ hôi lạnh. Lưỡi dao sắc bén toàn thân vung lên, leng keng mấy tiếng đánh bay trường thương ra ngoài, hóa nguy thành an.
Thanh niên Dực tộc lùi về phía sau, sắc mặc cực kì khó coi, trên mu bàn tay cầm thương xuất hiện vết rách chảy máu.
Đỗ Địch An đánh hắn lùi ra sau, thở ra một hơi. Nhìn vết thương trên tay tên kia, nội tâm khẽ giật mình, Không nghĩ tới tuy năng lực chiến đấu của mình không bằng hắn, nhưng sức mạnh và tốc độ của mình đều hơn. Chẳng qua hắn chỉ là khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, đối mặt với những thủ pháp hoa lệ nhất thời không nghĩ ra được cách phá giải. Giờ nhìn lại, để phá thủ pháp đó thật sự không khó lắm, chỉ cần tùy ý xác nhận xem thương nào là thật, chống đỡ được nó thì những ảo ảnh khác cũng tự nhiên biến mất.
Lý thuyết thì đơn giản, nhưng lúc chiến đấu thì rất khó để bình tĩnh quan sát, cuối cùng thì vẫn là quá ít kinh nghiệm.
- Ngươi có sở trường của mình, ta cũng có. Vậy liền để ta lấy dài đánh ngắn!
Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra sát ý, đột nhiên lần thứ hai lao ra, tiếp tục tấn công trực diện.
Tên Dực tộc hừ lạnh một tiếng, cầm thương đánh về phía Đỗ Địch An. Nhưng lần này hắn không dùng ảo ảnh kia nữa, chỉ đơn giản cầm thương xuất kích, giống như Giao Long Xuất Hải, mang theo vạn quân tiến lên.
Đỗ Địch An nhíu mày, đột nhiên ra tay. Cánh tay giống như lưỡi dao sắc nhọn cắt qua đầu ngọn thương, thân người nghiêng qua một bên khiến thương dài xẹt qua bả vai. Cùng lúc đó những quái chi sắc bén như lưỡi dao trên lưng cũng đâm ra, giống như con rắn lao tới.
Qua nhiều năm tập luyện điêu khắc, hắn có thể phân tâm đa dụng, thế tấn công mãnh liệt giống như một đóa hoa ăn thịt người nở rộ, lộ ra những chiếc răng sắc nhọn bao tùm về phía tên Khai Hoang Giả kia.
Mặt thanh niên Dực tộc biến sắc, vội vàng dùng sức giữ lại báng thương, sau đó vung thương lên ngăn chặn những lưỡi dao sắc bén kia. Leng keng hai tiếng,hắn chỉ ngăn lại được hai lưỡi dao, quá đột nhiên khiến hắn không kịp né, cánh tay bị một lưỡi dao chém ra một vết thương khổng lồ. Lớp vảy giáp cứng rắn trên cánh tay hắn hoàn toàn không chặn được.
Tên Dực tộc vội vàng đập cánh bay ra phía sau, nội tâm cảm thấy khiếp sợ. Hắn đã tiến vào ma thân, có thể nói là đao thương bất nhập. Vậy mà lại bị cắt ra một vết thương khổng lồ trên cánh tay, nếu như rút tay về chậm một chút, đoán chừng cả cánh tay cũng bị chặt đứt!
…………………………