← Quay lại trang sách

Chương 818 Huỷ Diệt

Một kích thành công, Đỗ Địch An lập tức thừa thắng xông lên, động tác của hắn cực kì quái dị, không bò thì nhảy, nhanh chóng tiếp cận tên Khai Hoang Giả Dực tộc, cái đuôi vung vẩy, đâm vào phần eo của hắn, cùng lúc đó mấy lưỡi dao sắc bén trên lưng cũng nhào tới công kích từ một bên khác.

Tên Khai Hoang Giả Dực tộc biến sắc, lập tức đưa thương lên ngăn cản. Tuy chỉ dùng một tay nhưng cây thương trong tay hắn chuyển động linh hoạt như một cây bút nhỏ bé, tùy ý điều khiển, vô cùng thành thục.

Ngay lúc các lưỡi dao sắc bén từ đuôi và lưng tấn công, bỗng nhiên Đỗ Địch An thò tay đâm tới. Cánh tay như hai thanh chiến đao khép lại, lưỡi dao sắc bén xoẹt qua lồng ngực hắn, lưu lại một vết máu.

Hắn ta biến sắc, vội vàng đập cánh bay lên cuốn khiến cát bụi mù mịt, làm ảnh hưởng tầm nhìn của Đỗ Địch An, đồng thời cũng mượn việc này kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nhìn thấy vết thương bị trên cánh tay không ngừng chảy máu, nội tâm hắn vô cùng kinh sợ. Nếu bị đao kiếm bình thường chém trúng thì đã khép lại từ lâu. Ma thân sẽ tự chữa trị trong chớp mắt, hắn cơ bản không sợ bị thương.

Thế nhưng bây giờ vết thương trên cánh tay hắn không có dấu hiệu chữa trị. Vết thương này nhìn có chút không giống với những những vết thương khác, có hình dáng răng cưa. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn mấy lưỡi dao sắc của Đỗ Địch An chuyển động, tất cả đều bóng loáng, làm sao có thể tạo ra vết thương có dấu răng cưa? Nhưng mà, miệng vết thương này bị thương cũng không phải là giả!

- Đáng chết!

Hắn ta oán hận nhìn thoáng qua Đỗ Địch An, hắn không nhận ra được ma thân quái dị này là loại ma thân nào. Biết tình hình không ổn, hắn thu lại sát ý, không hề ham chiến, quay người bay vút đi.

Đỗ Địch An há có thể để hắn ta đi như vậy, lập tức đuổi theo.

Đôi cánh của Khai Hoang Giả Dực tộc này đã bị Đỗ Địch An phá hủy một lỗ, tốc độ bay bị giảm đi đáng kể, rất nhanh đã bị Đỗ Địch An đuổi kịp.

Đỗ Địch An lập tức khởi động long huyết thuật, tim hắn bắt đầu đập nhanh hơn, máu trong cơ thể cuộn trào như hồng thủy, cả người tràn ngập sát ý, tinh lực mạnh mẽ, năng lượng cuồng dã.

Đỗ Địch An gầm lên, vung hai tay tấn công tên Khai Hoang Giả.

Hắn ta kinh hãi, vội vàng dùng thương đón đỡ đòn tấn công.

Đỗ Địch An lại không để ý tới trường thương của hắn mà đánh về phía đôi cánh, phốc một tiếng, hai tay hắn chém lên đôi cánh khổng lồ, cắt ra một vết thương khủng bố, máu tươi dàn dụa.

- Khốn kiếp!

Khai Hoang Giả Dực tộc phẫn nộ đỏ mắt, không chạy trốn nữa, xoay người dùng thương đâm tới.

Ánh mắt Đỗ Địch An lãnh đạm, lập tức dùng một tay đỡ thương đang lao tới. Tay còn lại nhanh chóng vươn ra, niêm dịch màu đen trên tay biến mất, lộ ra một cánh tay màu trắng. Trong chớp mắt, hắn đã bắt được cánh của tên Khai Hoang Giả.

- Xuống đất đi!

Đỗ Địch An rống lên một tiếng, quật ngã tên này xuống đất.

Hai cánh của tên này đã bị thương, lập tức không khống chế được rơi xuống. Trước khi ngã xuống hắn dồn sức tấn công về phía Đỗ Địch An lần cuối cùng, đinh một tiếng, mũi thương như đâm vào một khối kim loại. Đỗ Địch An bị đẩy về về phía sau, mà tốc độ rơi của hắn ta càng nhanh hơn.

Ầm!

Hắn ta rơi xuống mặt đất, đôi cánh vẫn tiếp tục đập khiến cho cát bụi tung lên mù mịt.

Hắn chậm rãi bò dậy từ trong đám cát bui mờ mịt, há miệng thở dốc, đôi cánh vỗ một cái, quét sạch bụi bặm trước mắt. Tên thanh niên chậm dãi ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Địch An giữa không trung, ánh mắt lộ ra sát ý, nhưng sau một khắc, đột nhiên hắn biết sắc, ngơ ngác cúi đầu, chỉ thấy được trước mắt mình là một bóngngười khôi ngô dữ tợn như yêu ma quỷ quái, khóe miệng đầy máu tươi đang chảy ra.

Chính là nam thi!

Sắc mặt hắn cứng đờ, ánh mắt liếc qua đống tàn tích đổ nát trên mặt đất. Nữ nhân Dực tộc đã bị gặm tới mức không nhìn thấy rõ, lồng ngực hoàn toàn biến mất. Phần bụng cũng bị xé mở, các cơ quan nội tạng rơi đầy mặt đất, cực kỳ kinh tởm!

- Không!!!

Đột nhiên hắn giật mình tỉnh lại, đập cánh lui về phía sau. Thời điểm sinh tử trước mắt, hắn bỗng dưng bộc phát sức mạnh và tốc độ chưa từng có, cả người giốngnhư một mũi tên rời cung bay vút lên trời.

Nhìn xuống mặt đất phía xa, hắn ta còn chưa kịp thở ra một hơi đã nghe thấy âm thanh ong ong, hoảng sợ quay đầu lại chỉ thấy Đỗ Địch An đã xuất hiện trên đỉnh đầu mình, lúc hắn nhìn tới cũng là lúc những lưỡi dao chém đến.

Xoet!Xoẹt!

m thanh xé rách cơ thể vang lên, một lần nữa hắn giống như thiên sứ gãy cánh rơi xuống đất. Tên nam thi ngửi được mùi máu tươi lập tức lao tới. Trong đámbụi mịt mù truyền ra tiếng thét thảm thiết thê lương của Khai Hoang Giả Dực tộc.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, chân mày hơi nhíu lại. Hắn quay người đi tới một chỗ khác, nhìn lướt qua cơ thể của nữ nhân kia. Phát hiện đầu sọ của nàng vẫn hoàn hảo, chỉ có đôi má bị gặm nát nhìn có chút mơ hồ.

Mũi bị cắn mất, khuôn mặt bên trái cũng bị cắn. Cuối cùng chỉ có đầu sọ là hoàn hảo, tuy cổ bị tổn thương nghiêm trọng nhưng không bị đứt. Xem ra lần nữa tỉnh lại chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Trong bóng tối, thân ảnh của hắn lẳng lặng bay đi, đáp xuống bên cạnh Helisha.

Shamenson ngồi dưới đất, trông thấy hình dáng đáng sợ của Đỗ Địch An, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ra, theo bản năng lùi về phía sau.

Đỗ Địch An liếc nhìn pháo đài của nam tước Angeli, chỗ đó chiến hỏa lan tràn, Hành Thi tụ tập lại ngày càng đông. Rõ ràng là không ai có thể dọn sạch sẽ đám Hành Thi đó, hai tên Khai Hoang Giả tới đây tương trợ đã chết. Những người trú ẩn trong đó đêm nay cũng không ngoại lệ.

Trong đầu hắn có thể tưởng tượng ra được…Những gương mặt tuyệt vọng ôm nhau khóc, lệ rơi đầy mặt, ánh mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng, tòa thành bị phá, nơi an bình này sẽ trở thành nhân gian luyện ngục.

Hắn nghĩ tới ông lão và cô bé kia. Nhất là cô bé với đôi mắt đen láy to tròn, dáng vẻ xinh đẹp. Nhưng rồi bọn họ cũng sẽ chết đi, giống như cánh hoa bách hợp tinh khiết bị ngọn lửa nuốt trọn.

Hắn im lặng, sau khi cảm nhận được động tĩnh nam thi từ phía xa xa. Đỗ Địch An không dừng lại, một taycầm thần tương, một tay nhấc Shamenson lên lưng,lay động lục lạc để Helisha đi theo mình. Sau đó xoay người nhảy xuống, dọc theo đường phố nhanh chóng rời đi.

Shamenson bị Đỗ Địch An xách trong tay, kinh ngạc nói:

- Không phải ngươi tới để hỗ trợ sao? Tình huống chỗ đó có lẽ sắp không xong rồi. Bọn họ chiến đấu động tĩnh lớn như vậy, thời gian kéo dài càng lâu sẽ càng dẫn tới nhiều Hành Thi. Ngươi không giúp bọn họ xử lý chúng sao? Với sức mạnh của ngươi không phải sẽ giải quyết rất dễ dàng hay sao?

Đỗ Địch An hờ hững đáp:

- Đã giúp.

- Đã giúp?

Shamenson mờ mịt.

Vài giây sau, Đỗ Địch An rời khỏi Nội Bích về tới núi Uto Ngoại Bích.

…………………………