Chương 819 Tàn Bạo
Noyes đã thức trắng một đêm đứng bên quảng trườngĐỗ Địch An trở về. Vừa nhìn thấy Đỗ Địch An, tinh thần của hắn lập tức phấn chấn hẳn lên, nhanh chóng chạy ra chào đón.
Đỗ Địch An ném Sharmenson qua cho hắn, nói:
- Giao hắn cho Poland, để Poland dạy hắn biết nên làm những gì.
- Vâng, thiếu gia.
Noyes nhìn trang phục trên người Sharmenson giống hệt bộ đồ mà Poland đang mặc, hắn lập tức hiểu đượctên này và Poland đều cùng làm một công việc, hắn hỏi:
-Thiếu gia, mọi chuyện đều thuận lợi chứ?
- Thuận lợi.
Đỗ Địch An nói,
-Sau khi xong việc ngươi nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.
- Vâng, thiếu gia.
Đỗ Địch An quay người mang Helisha vào trong thần điện, sau đó hắn lấy ra một gói thuốc, tự tiêm cho mình, chờ không còn cảm giác đau đớn nữa hắn mới dừng lại. Xong việc, hắn cất thuốc đó đi, sau đó đứng dậy đóng cửa thần điện lại, quay trở lại giường chợp mắt nghỉ ngơi.
Khi hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Helisha ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt đen nhánh của nàng lặng lẽ nhìn ra ngoài thần điện.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đỗ Địch An tắm rửa và dùng kbữa ăn sáng của mình, lẳng lặng nghe Barry báo cáo tin tức, mọi chuyện ở Ngoại Bích dần dần ổn thỏa, dã nhân đã sớm thâm nhập vào khu trú ngụ của bần dân. Tuy tin tức truyền tới nhiều lần bị tiết lộ ra bên ngoài, nhưng mọi thứ vẫn luôn được Hắc Ám Giáo Đình và quân bộ khống chế. Những bình dân không ai biết gì, cũng không ai bận tâm để ý tới nơi cằn cỗi khó sống kia.
Ngoài ra, quân bộ cũng được Richeliu chỉnh đốn lại hoàn toàn, hiện tại đã trở thành đại quân đoàn mạnh mẽ nhất của Quang Minh Giáo Đình.
Không những thế, Kỹ Sĩ Điện Đường, Sở thẩm phán cùng nhiều thế lực quý tộc có đã bị Hắc Ám Giáo Đình cùng với Quang Minh Giáo Đình thâm nhập dần dần, bị thâu tóm chỉ còn là vấn đề thời gian.
Ngoài những chuyện lớn này ra, còn có một vài việc nhỏ cần phải để ý tới.
- Assens của Nguyên Tố Thần Điện bẩm báo, hắn nói muốn gặp ngài trao đổi ngài một chút về thần thuật.
Barry nhìn Đỗ Địch An nói:
- Theo thần thấy, nhất định là hắn muốn ở cạnh chúng ta.
Đỗ Địch An hiểu được, khẽ gật đầu, mặc dù không nói gì quá tỉ mỉ nhưng trong lòng hắn vẫn có chút ấn tượng với người này. Là một trong số ít những người của Nguyên Tố Thần Điện dám đắc tội người của hắn, hơn phân nửa là đang ghen ghét hắn ở lại thần điện quá lâu cho nên nghĩ tới việc kiếm một chén canh ở đây, dù thế nào thì hắn cũng là bạn ở bên cạnh Giáo Hoàng, chỉ riêng vấn đề này đã đủ khiến cho người khác phải hâm mộ đỏ mắt, huống hồ còn nhiều lợi ích khác nữa.
- Nếu như hắn muốn trao đổi thì để cho Edward.
Đỗ Địch An nói, hôm nay tên đại sư Nguyên Tố Thần Điện kia đối với hắn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng để dùng làm đá mài dao cho Edward cũng không tệ lắm.
- Vâng.
Barry biết ý Đỗ Địch An nói:
- Đứa nhỏ Edward này còn nhỏ như vậy, có thể ứng phó với hắn ta sao? Dù sao thì Assens cũng một đại sư.
- Đại sư gì chứ, chỉ là hiểu một chút da lông bên ngoài mà thôi.
Đỗ Địch An rất yên tâm.
- Anh hùng không phân tuổi tác, có người từ một năm làm thành một ngày, có người lại từ một ngày làm thành một năm. Thứ khác biệt duy nhất mà tuổi tác mang lại chỉ là việc gặp người rồi kết hôn sinh con, cùng với cảm ngộ của tuổi già mang lại, còn lại đều chỉ là những ý nghĩ chưa trưởng thành mà thôi.
Barry vò đầu nói:
- Ta biết rồi.
Đỗ Địch An hỏi:
- Kẻ lúc trước từ nơi này rời đi, có tin tức gì của hắn không?
- Là cái tên đã tự xưng là nhà truyền giáo của Tu Đạo Viện?
Nghe Đỗ Địch An nhắc tới, Barry lập tức nói:
- Người này đúng là rất kỳ quái, hắn ta từ nơi này rời khỏi, nhưng lại không trở về Nội Bích mà chạy đi chơi du ngoạn khắp nơi. Mấy ngày nay hắn đi uống ở quán rượu say đến bất tỉnh nhân sự, bị người của quá rượu ném ra đường. Ta cũng đã phái người âm thầm theo dõi hắn rồi.
Đỗ Địch An hơi kinh ngạc, thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không nên làm phiền đến hắn, cứ để kệ hắn đi.
- Ta đã biết.
Barry gật đầu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Noyes cũng tỉnh dậy, hắn đến thần điện đưa tin cho Đỗ Địch An. Sau đó dẫn đường cho Đỗ Địch An tới địa lao nhìn xem thử tình hình hai vị quân thần kia như thế nào rồi.
Sau khi đi qua được tầng hầm tối tăm dẫn tới địa lao, Đỗ Địch An nhìn thấy hai vị quân thần. Tuy trong lòng đã sự chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy có chút tàn nhẫn. Hai người tóc tai bù xù, toàn thân treo xiềng xích, chỉ cần cử động một chút lập tức vang lên những tiến leng keng.
Trên người của bọn hắn nồng nặc mùi máu tanh, huyết tương trên xiềng xích quấn quanh cơ thể hai người cũng đã cứng lại. Trên người bọn hắn chồng chất vết thương mới lẫn cũ, tay chân đã bị phế, cả người xụi lơ, đứng trên cột hình cụ. Hơi thở bọn hắn yếu ớt, miệng bị nhét vải khiến bọn hắn không cách nào cắn lưỡi tự tử, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.
Những ngày bị nhốt trong địa lao này cũng không có ai tắm rửa giúp bọn hắn, mỗi lần bị tra tấn là một lần máu mới chồng lên máu cũ, khiến nó càng lúc càng cứng, nhìn giống như hai tên ăn mày dơ bẩn, đáng thương.
- Đại nhân!
Hai tên trông coi ở đây vừa nhìn thấy Noyes thì vội vàng đứng lên, mặt mũi tràn đầy vẻ nịnh nọt và khẩn trương.
Noyes khẽ gật đầu, nói:
- Đánh thức bọn hắn dậy.
- Vâng!
Hai người lập tức làm, quay người không chút khách khí đổ thùng nước lạnh như băng lên đỉnh đầu bọn hắn, khiến hai người này giật mình tỉnh dậy từ cơn hôn mê.
Hai người vừa tỉnh, lập tức trông thấy Đỗ Địch An đứng ở trước mặt liền giằng co kịch liệt, trong miệng phát ra những tiếng A…A, hai mắt lộ ra sát ý điên cuồng đếncực điểm, gắt gao trừng mắt nhìn Đỗ Địch An, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Đỗ Địch An kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống trước mặt hai người bọn hắn nói:
- Hai người suy nghĩ như thế nào rồi, có đồng ý hợp tác với ta không, hay là muốn tiếp tục ở đây chịu hình phạt? Các người chịu khổ nhiều như vậy, chưa hẳn quân bộ đã biết được sự trung thành của các ngươi, Aristotle bệ hạ cũng chưa chắc đã biết được, các ngươi ở đây chịu khổ để làm gì?
Hai người kêu lên A…A..., mặt mũi tràn đầy sự phẫn nộ.
Đỗ Địch An đưa tay ra.
Noyes hiểu ý, lập tức bảo hai vị cường tráng bên cạnh lấy vật trong miệng bọn hắn ra.
- Ngươi sẽ chết không yên thân!!!
Hilo phẫn nộ gầm lên, gương mặt dính đầy máu đen điên cuồng phẫn nộ.
Lonon lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, gằn từng chữ nói:
- Cho dù ta xuống địa ngục cũng sẽ nguyền rủa ngươi!
Đỗ Địch An nhíu nhíu mày:
- Xương cứng như vậy sao? Chỉ cần các người gật đầu một cái thì có thể rời khỏi chỗ này ngay lập tức, thoát khỏi sự thống khổ, ngủ trên chăn ấm nệm êm, còn có mỹ nữ hầu hạ. Các ngươi không cân nhắc một chút sao?
- Ta cho ngươi %$^&(%...
Hilo chửi ầm lên.
Khuôn mặt Lonon âm trầm, mặc dù không nói chuyện nhưng cũng trừng mắt lên nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An nhíu mày, nhìn hai tên cai ngục bên cạnh hỏi:
- Các ngươi đã chăm sóc bọn hắn như thế nào?
Hai người bọn hắn sợ nhảy dựng lên, không biết nên trả lời như thế nào.
Noyes lập tức quát:
- Hỏi các ngươi đó, bảo các ngươi mỗi ngày chăm sóc bọn hắn thật tốt, các ngươi có nghe thấy không?
Hai người kia run lên, mấy hôm nay ngày nào bọn hắnc ũng hành hạ hai người kia một lần. Đỗ Địch An nghe xong, nhìn lướt qua hình cụ trên tường, đa số hình cụ đều có máu tươi. Giống như lời bọn hắn nói, Hilo và Lonon đều đã nếm đủ các loại cực hình ở chỗ này.
Hắn khẽ lắc đầu:
- Chỉ là chịu chút thống khổ ngoài da thôi, vẫn chưa đủ.
Noyes nhìn thấy Đỗ Địch An bất mãn, cẩn thận hỏi:
- Thiếu gia, ý của ngài là?
- Lấy thuốc mà Richeliu yêu thích tới đây, mỗi ngày đốt năm cây.
Đỗ Địch An nói:
- Còn nữa, tìm thêm một trăm tên trai tráng tới đây, ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?
- Trai tráng?
Noyes ngẩn ngơ, bỗng nhiên cả người lạnh toát.
- Một trăm người?