Chương 820 12 Vị Bá Tước
Hilo và Lonon nghe được những gì Đỗ Địch An nói, nhất thời biến sắc, sự phẫn nộ trong trong mắt biến thành sợ hãi. Với tư cách quân thần của Nội Bích, bọn họ đối với hiểu rõ hoàn cảnh ngục giam như phòng ngủ của mình vậy, tất nhiên cũng lời Đỗ Địch An nói có ý nghĩa gì, hơn nữa cũng biết thiếu niên này có thể làm ra những chuyện rất tàn nhẫn.
- Ngươi, ngươi!
Hilo tức đến mức toàn thân run rẩy, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Giờ khắc này hắn hận không thể sự thù hận của mình giết kẻ trước mặt này. Hoặc là khẩn cầu thượng đế, dùng tất cả tuổi thọ của mình để bóp chết hắn.
Hilo không thể nào tưởng tượng được tình cảnh một trăm tên trai tráng sẽ làm ra chuyện gì với mình, đường đường là quân thần như hắn lại phải chịu tổn thất tôn nghiêm đến mức này sao?
Cho dù Đỗ Địch An tăng cực hình lên gấp đôi hắn cũng không ngại, nhưng giờ phút này, hắn lại sợ, so với sợ hắn càng oán hận Đỗ Địch An hơn.
- Thế nào rồi?
Đỗ Địch An nhìn hai người thêm lần nữa, hỏi dò.
Sắc mặt Hilo khó coi, nội tâm uất hận cắn chặt hai hàm răng, trong đầu hắn hàng loạt tư tưởng đang đấu tranh kịch liệt.
Lonon bên cạnh đang cúi gầm mặt xuống, trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Ta đồng ý hợp tác với ngươi.
- Lonon, ngươi!
Hilo kinh ngạc nhìn hắn.
Lonon như có như không nhìn hắn, sau đó nhìn thẳng vào Đỗ Địch An, nói:
- Ta thật nguyện ý phối hợp với ngươi, ta có thể phản bội quân bộ!
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Đã như vậy thì trước tiên ngươi cho ta xem chút thành ý của ngươi đi. Ta muốn biết tất cả những tin tức mà các ngươi biết trong quân bộ, những vị trí mà quân bộ đóng quân…., đương nhiên còn có trụ sở của Tam đại thống soái, năng lực của bọn họ và còn nhiều tin tức khác nữa.
- Ngươi đừng mơ tưởng!
Hilo phẫn nộ quát.
Đỗ Địch An duỗi một ngón tay ra, vẽ một cái.
Noyes hiểu ý, đánh ánh mắt cho hai tên cường tráng kia. Hai người lập tức lấy vật nhét vào miệng hắn, sau đó lại dùng dây thừng ghìm chặt lại để hắn không thể nhổ ra được.
Lonon nghe thấy Hilo bên cạnh kêu A…A, tuy hắn nghe được ý tứ Hilo muốn ngăn cản, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, thấp giọng nói:
-Ta có thể cân nhắc.
Lonon liếc mắt nhìn hắn một cái, hít một hơi thật sâu nói:
- Được, ta nói!
Mười phút sau, Đỗ Địch An nghe xong những gì hắn nói, từ đó cũng biết được không ít những thông tin hữu dụng. Trong lòng hắn thỏa mãn, mặc dù biết những tin tức này có thể là giả nhưng ít nhất trước mắt có thể tham khảo được.
- Thấy ngươi có thành ý như vậy, ta sẽ không gia tăng hình phạt nữa.
Đỗ Địch An nhìn Noyes nói:
- Một trăm người kia, cứ giao lại cho vị quân thần Hilo này đi!
Noyes cúi đầu đồng ý.
Hilo mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Đỗ Địch An, đốc hết sức mà liều mạng A…A, lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự khẩn cầu xin được mở miệng nói.
Đỗ Địch An liếc qua Lonon, thấy hắn ta không có chút phản ứng nào, cả người cũng không có chút gì gọi là khẩn trương. Trong tâm đột nhiên tăng thêm vài phần tin tưởng những gì Lonon vừa nói. Hắn quay người trực tiếp rời khỏi địa lao, không hỏi Hilo để xác nhận tin tức.
- Thiếu gia, ngài thật sự buông tha cho tên Lonon kia sao? Nếu như hắn thừa cơ rời khỏi đây, trốn tới Nội Bích thì tin tức cũng không còn giá trị gì nữa.
Sau khi ra khỏi địa lao, Noyes nhìn Đỗ Địch An, cẩn thận nói những câu khuyên ngăn.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu đáp:
- Bọn họ không phải là người bình thường, không thể dùng cưỡng bức đe dọa mà thuần phục được. Trong tâm bọn họ đã có oán hận, không có cách nào hóa giải. Khi có cơ hội bỏ đá xuống giếng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Làm sao ta có thể để một kẻ như thế tự do trở lại chứ.
Noyes thầm nghĩ cũng đúng, sau đó phụ họa với Đỗ Địch An, nói:
- Ý định của ngài là giết bọn họ? Dù sao cần biết cũng đã biết rồi, giữ bọn họ lại cũng chẳng có ích gì.
- Không, người sống có ích hơn người chết.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, nói:
- Chuyện này ngươi tự mình giám sát đi, ta muốn bọn họ triệt để suy sụp. Không nên dùng quá nhiều cực hình, có rất nhiều thứ so với cực hình còn thống khổ hơn.
Noyes nhìn ra được trong mắt Đỗ Địch An có vài tia trách cứ, nội tâm hơi rét lạnh. Hắn biết rõ lúc trước mình để hai người kia “chăm sóc” bọn họ khiến cho Đỗ Địch An không thỏa mãn. Hắn cũng không hỏi mục đích là gì nữa, mà lập tức tỏ rõ thái độ nói:
- Ta đã biết, thiếu gia.
Đỗ Địch An không nói thêm gì, tuy Noyes là người mà hắn tin tưởng nhất. Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng cần “giáo huấn” thuộc hạ của mình một chút mới làm cho hắn kính nể, cũng khiến Noyes không dám lười biếng.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt, thi dịch làm loạn cũng đã trôi qua một tháng.
Vốn Nội Bích có hai mươi ba thành thị gộp lại. Nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi, từ hai mươi ba thành thị chỉ còn mười hai thành. Hầu như là đã bị hao tồn một nửa. Tất cả những người sống sót trong thành cũng bị quân bộ chuyển sang mười hai thành thị còn lại. Vì mười hai thành này, mỗi thành đều có một vị bá tước canh giữ. Những thành kia đều rất to lớn, đủ để chứa thêm rất nhiều bình dân đang gặp khó khăn phải tị nạn. Ở đó phòng thủ cũng rất chắc chắn, có những Khai Hoang Giả tọa trấn canh giữ, lại còn được quân bộ che chở. Khi thi dịch làm loạn, hầu hết các thành thị đó không phải chịu bất cứ tổn thất gì, ngược lại còn kiếm được không ít tiền tài.
Hơn nữa, các bản vẽ lối đi ngầm trong thành đều do các bá tước nắm giữ. Người ngoài chỉ có thể nắm giữ một mảnh nhỏ, không có tác dụng gì. Vì vậy mà Đỗ Địch An không có cách nào vượt qua được mười hai thành trì này.
Điều này dẫn đến mười hai thành thị thành trở thành nơi tập trung đông dân nhất. Mà những người tị nạn cũng không phải đến đây với đôi bàn tay trắng tay, trong đó có không ít phú thương, tứ tước, nam tước.
Kế hoạch dọn dẹp thi dịch do mười hai vị bá tước làm chủ. Bọn họ muốn khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có,nhưng những con đường kia đều nhuốm máu tươi, rất khó để cỏ rửa sạch sẽ.
Mười một tòa thành còn lại cũng bị đám Hành Thi chiếm cứ. Ngoại trừ đám Hành Thi còn có những con vật bị Hành Thi cắn, tất cả đều biến dị thành ma vật khát máu, vô cùng tàn độc.
Trong lúc quân bộ khôi phục thành thị thì Tu Đạo Viện và tam đại gia tộc ma thú cũng tích cực phái các cường giả tiến đến vây quét các nơi xuất hiện Hành Thi Khai Hoang Giả. Những Hành Thi này chỉ cần lộ ra tung tích, bọn họ lập tức cho người truy nã, thậm chí đưa ra cái giá khiến người khác đỏ mắt để treo thưởng.
Trên đỉnh của Long tộc, Hathaway cầm cự thương trên tay, đứng trên quảng trường thánh nữ phong tập luyện thương pháp. một bên di chuyển cự thương, một bên nghe rất nhiều tin tức quan trọng mà nữ quan bên cạnh bẩm báo lại, đột nhiên ngoài sân có một bóng người đang đi tới.
Hắn ta nhìn Hathaway luyện thương, khẽ lắc đầu, trong mắt xuất hiện một tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, hắn đi tới nói với Hathaway:
- Chuyện bên ngoài ngươi cũng nghe nói rồi, trước mắt có sáu con Hành Thi Khai Hoang Giả đang bị truy nã. Quân bộ không đủ người, Long mẫu nói ta tới đây bảo ngươi ra tay, chuẩn bị sẵn sàng trấn thủ hoang khu.
………………