Chương 821 Không Thể Giết?
Cuối cùng cũng có ý định để ta đi tọa trấn hoang khu rồi?
Cánh tay Hathaway run lên, thu cự thương lại chống xuống đất khiến cho mặt đất dưới chân khẽ rung lên. Nàng nhìn trung niên mặt trắng, nói:
- Long mẫu tìm được người thay ta tới Thần Quốc rồi sao?
- Nếu như người đã cho ngươi trấn thủ hoang khu, tự nhiên đã có sắp đặt.
- Ha ha.
Hathaway nhẹ nhàng cười nói:
- Long mẫu quả thật là một người biết lấy đại cục làm trọng!
- Nếu như không phải như vậy thì người cũng không để cho ngươi sống đến tận bây giờ.
Tên trung niên mặt trắng kia trực tiếp nói:
- Hoang khu cũng không được trấn thủ quá tốt. Lần trước ta đi khảo sát tình hình đã thấy ở nơi sâu thẳm, những con ma vật khủng khiếp kia có thể tiến đến bất kì lúc nào, ngươi phải chiến đấu bảo vệ hoang khu, trụ vững ở đó, sống sót được hay không hoàn toàn nhờ vào may mắn của ngươi. Mưu trí hay gì đó, tất cả đều vô dụng.
Hathaway không cho chuyện đó là đúng, lập tức phản bác:
- Nếu như vào may mắn thì ta cũng chẳng có gì để lo lắng, dù sao thì lo lắng cũng vô dụng.
Tên trung niên mặt trắng nghẹn lời.
- Thi dịch lần này ta và Long mẫu đã bàn bạc qua. Chúng ta đều cho rằng chuyện này là do tên tiểu quỷ ở Ngoại Bích làm ra.
Hathaway quay lại, mang theo một loại thái độ suy tính nhìn hắn, nói:
- Elinor được phái tới Ngoại Bích cũng biến thành Hành Thi. Ta không tin là tỷ tỷ ta bị Hành Thi khác cắn được, số lượng Hành Thi Khai Hoang Giả vốn rất ít, tỷ tỷ ta lại biến mất lâu như vậy. Ta cảm thấy rất có thể những Hành Thi ở Ngoại Bích là do tỷ tỷ ta truyền nhiễm.
- Sự tình đã rõ ràng như vậy nhưng tại sao Long mẫu lại không tin? Quân bộ cũng đã phái hai vị quân thần tới đó, cả hai đều biến mất lâu như vậy, chẳng lẽ còn chưa rõ nữa hay sao? Bệnh độc này bắt nguồn từ tên tiểu quỷ Ngoại Bích. Hắn muốn Nội Bích trở nên loạn lạc, để chúng ta không có thời gian để ý đến hắn, hừ, lòng dạ tên tiểu quỷ đó đen tối vô cùng, chuyện gì cũng dám làm.
- Nhưng mà tỷ tỷ ta lại đồng ý với hắn. Chuyện này càng khiến ta coi khinh nàng hơn.
Tên trung niên mặt trắng khẽ lắc đầu nói:
- Trước mắt không có cách nào xác định được người kia có phải là tỷ tỷ của ngươi hay không. Về chuyện bệnh độc, Long mẫu đã có suy tính riêng. Hôm nay Nội Bích rất hỗn loạn. Tu Đạo Viện, quân bộ và tam đại gia tộc đều nháo nhào tìm kiếm Hành Thi Khai Hoang Giả, nhưng lại không biết kẻ đứng sau việc này là ai. Lúc này Aristotle bệ hạ tới Thần Quốc, đúng vào thời kỳ mẫn cảm. Cho dù Long mẫu có bằng chứng về việc bệnh độc kia xuất phát từ Ngoại Bích thì người cũng không dễ dàng đưa ra đâu.
Hathaway nở một nụ cười khinh miệt nói:
- Cũng bởi vậy mà mấy trăm năm qua nhân loại chúng ta vẫn sinh sống trong Cự Bích, không có cách nào rời khỏi Cự Bích!
- Bức tường này đã sớm dựng lên trong lòng mọi người.
Trung niên mặt trắng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi dài:
- Người bên trong thành đều khát vọng muốn ra bên ngoài, người bên ngoài lại muốn vào đây. Trong lòng từng người tự dựng lên một bức tường vững chắc, tự bảo vệ chính chính. Đồng thời cũng nhốt mình lại, chỉ là như vậy cũng thể không trách ai được. Cuối cùng chỉ có thể đổ cho thế giới bên ngoài quá nguy hiểm. Nếu như ra khỏi Cự Bích thì cũng không có chốn dung thân.
Đôi mắt Hathaway lóe lên một hào quang nói:
- Đợi khi nào trở thành người hành tẩu thâm uyên, lúc đó có thể tùy ý du ngoạn ở bên ngoài Cự Bích, không gì cản nổi.
Trung niên mặt trắng nhìn nàng một cái, lắc đầu nói:
- Chuyện này quá xa vời. Ở Cự Bích này, chúng ta không có phương pháp trở thành thâm uyên. Nếu ngươi muốn đạt đến cảnh giới đó, trừ khi huyết mạch của ngươi thức tỉnh bảy lần, không thì không có khả năng xảy ra chuyện này.
Hathaway nói:
- Bảy cấp thì bảy cấp, từ từ sẽ được, sớm muộn gì ta cũng đạt được.
Trung niên mặt trắng khẽ mỉm cười, không phản bác lại lời của nàng. Mặc dù Helisha có thiên phú xuất sắc, vừa sinh ra đã một lần thức tỉnh cũng chưa chắc có thể thức tỉnh đủ bảy cấp độ. Muốn biết rõ vì sao thì trong lịch sử Long tộc có ghi chép lại. Tổ tiên của bọn họ, người có thiên phú nhất cũng chỉ đạt sáu lần thức tỉnh. Khi chưa mười sáu tuổi, tổ tiên kia đã thức tỉnh ba lần, nhưng từ đó về sau, chỉ có thể miễn cưỡng thức tỉnh thêm ba lần. Đạt được cấp độ sáu, sau đó không còn cách nào có thể thức tỉnh thêm được nữa!
- Lần dẹp thi loạn này cũng là một cơ hội,
Hathaway suy nghĩ điều gì đó, nghiền ngẫm nói:
- Bọn họ quan tâm việc ở Ngoại Bích, nhưng lại không biết bây giờ ở đó đã xuất hiện một tên Tiểu Ác Ma. Nếu hắn muốn mượn cơ hội Nội Bích loạn lạc mà nghỉ ngơi lấy sức, hừ, hắn quá xem thường ta rồi!
Trung niên mặt trắng nhíu mày nói:
- Tiểu thư, người đang muốn?
- Ta đi dẹp loạn Hành Thi Khai Hoang Giả!
- Nhưng mà….
- Bọn họ cũng không nói là đi nơi nào dẹp thi loạn. Hơn nữa, nếu Hành Thi chạy đến Ngoại Bích, chúng ta chỉ có thể dốc hết sức hoàn thành nghĩa vụ, có thể đuổi giết chúng, tránh tai họa cho người dân vô tội, ngươi nói có phải không?
- ……
Sâu bên trong đỉnh núi của Long tộc, một mảnh đá vôi tự nhiên trong hang động nóng đỏ lên. Độ ẩm không khí xung quanh tăng cao, vách đá bên cạnh giống như một sinh vật có da có thịt, một màu đỏ tươi rậm rạp thấm vào. Một loại chất lỏng đỏ như máu chảy xuôi bên trong, nhìn như nham thạch đang nóng chảy, chậm rãi chảy xuống đất, hội tụ vào ao dung nham chính giữa hang động.
Trong ao dung nham có một vệt màu trắng đơn điệu, là một phụ nữ kiều diễm với làn da trắng nõn, đeo một vòng nguyệt quế vàng sáng bóng, ung dung ưu nhã, lẳng lặng nhắm mắt chìm ở trong ao, quanh thân sương mù lượn lờ che khuất khuôn mặt, như ẩn như hiện.
Lúc này bên ngoài hang động u ám, một bà lão xách đèn lồng đi tới. Mấy nham thạch đang chảy bỗng chốc dừng lại. Nhiệt độ cao khiến cho tóc nữ nhân này cong lên, trên trán đổ mồ hôi, nhưng lại nhanh chóng bị bốc hơi, bà ta cung kính nói:
- Thưa tiểu thư, đã có kết quả. Người ở Ngoại Bích kia là Helisha tiểu thư, nhưng trạng thái của nàng ta có chút không đúng. Có vẻ nàng ta đã bị lây nhiễm bệnh độc trở thành Hành Thi.
Đôi mắt mỹ phụ trong ao dung nham ở ra, lộ ra con ngươi yên lặng thâm thúy như hồ nước, chậm rãi nói:
- Là hắn tự mình đi xem sao?
- Đúng vậy.
Bà lão cúi đầu nói:
- Kay Ruijin cũng nói, có vẻ Helisha tiểu thư bị người khác quản chế, là một thiếu niên, người này đối đãi với Helisha tiểu thư hết sức khách khí và tôn kính.
Đôi mắt mỹ phụ như mặt hồ, nàng nói:
- Bảo Kay Ruijin giết hắn, mang Helisha về đây.
Nghe xong, gương mặt bà lão xuất hiện một tia nghi hoặc nói:
- Tiểu thư, Kay Ruijin cũng nói, nếu như người muốn hắn đi ám sát thiếu niên kia thì hắn không làm được, hy vọng người thứ lỗi. Hắn nói hắn không đủ năng lực để giết thiếu niên này, ngược lại còn khiến Helisha tiểu thư phản ứng mà giết chết hắn.