Chương 822 Kết Thúc từ Một
Mỹ phụ nhíu mày, nói:
- Hắn là đệ tam sát thủ trên sát thủ bảng mà lại không giết được một thiếu niên?
Bà lão cười khổ nói:
- Chuyện này thần cũng đã hỏi, hắn nói thực lực của thiếu niên này đã gần đạt đến cấp độ thập đại quân thần, không phải bình thường. Hơn nữa hắn còn rất cẩn trọng, ngoại trừ Helisha tiểu thư ra, cho dù là người thân cận với hắn nhất cũng không thể chủ động tiếp cận hắn được.
- Hửm?
Trong mắt mỹ phụ nổi lên một tia chấn động nói:
- Thiếu niên này có lai lịch như thế nào?
Có thể so sánh với thập đại quân thần, mặc dù là người trẻ nhất, chỉ mới hai mươi tuổi. Trừ khi hắn là thiên tài như Helisha, còn có bối cảnh cùng tài nguyên làm chỗ dựa mới có thể đạt tới cấp ngoại hoang đỉnh cao như vậy.
- Nghe Hathaway tiểu thư nói, thiếu niên này chính là người đã từng làm hại Helisha tiểu thư mất đi chức vị Thánh nữ, một tên nghèo hèn xuất thân từ Ngoại Bích, cũng là kẻ hạ đẳng nhất trong đám bình dân.
Bà lão nói ra chuyện này cũng cảm thấy có chút gì đó kì quái nói:
- Hắn từng gia nhập hoàng vệ Long tộc của chúng ta, lúc đó đã đạt tới Giới Hạn Giả. Nhưng không ngờ rằng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành một Khai Hoang Giả gần đạt tới trình độ thập đại quân thần, chỉ sợ tiểu tử này cất giấu không ít bí mật, sau lưng còn có đại nhân vật chống lưng.
Lông mày mỹ phụ giãn ra, một lúc lâu sau nàng mới nói:
- Đi điều tra rõ ràng thân phận của hắn đi.
- Vâng, thưa tiểu thư.
Bà lão đáp lời đồng ý, thấy nàng không nói gì nữa mới nói:
- Tiểu thư, nếu như Kay Ruijin không có cách giết hắn, chúng ta có cần tìm đệ nhất sát thủ bảng ra tay hay không?
Mỹ phụ từ từ nhắm lại hai mắt, bờ môi khẽ nhúc nhích, thanh âm lẳng lặng nói:
- Không cần, ngay cả đệ nhất sát thủ bảng cũng chưa chắc có thể lặng yên không tiếng động ám sát quân thần. Hắn là người Dực tộc bồi dưỡng, sẽ không ra sức cho chúng ta đâu.
Bà lão tỉnh ngộ nói:
- Nếu vậy, xem ra vẫn nên tìm cao thủ chân chính xuất trận.
- Việc này nói sau đi.
Mỹ phụ không muốn nói gì thêm nữa.
Bà lão nhìn nàng, biết được hiện tại nàng không có sát tâm, có vẻ là muốn điều tra rõ ràng bối cảnh xuất thân của thanh niên này. Bà ta lập tức cáo lui, chuẩn bị ngựa lên đường, thuận tiện cũng nhanh chóng rời khỏi nơi nóng bức này.
Ngoại Bích, trên quảng trường San Marco, hai bóng người một lớn một nhỏ lập lòe di chuyển, thỉnh thoảng đụng vào nhau, đao kiếm trong tay phát ra tiếng bang bang, là hai thanh kiếm gỗ.
Trong tay Đỗ Địch An nắm hai thanh kiếm gỗ, mạnh mẽ chém, đánh cho bóng người tinh tế phía trước liên tục bại lui. Cô bé này chính là Aurora.
Trải qua một tháng rèn luyện, Riley đã dạy cho nàng không ít kiếm thuật. Sau khi tiêm thần chúc phúc, cơ thể nàng đã đạt tới Thú Liệp Giả. Đây không phải do Đỗ Địch An tiết kiệm tài nguyên, nếu như hắn đồng ý, thậm chí có thể dùng một tháng này để bồi dưỡng nàng đạt tới Giới Hạn Giả. Nhưng thể chất quá cao cũng không phải chuyện tốt, nhất là đối với những người mới luyện tập, chỉ riêng những kiến thức cơ bản cũng đòi hỏi người học phải làm đi làm lại rất nhiều lần.
Mà kiến thức cơ bản chính là nền tảng để tu chỉnh gân cốt, quan trọng hơn là rèn luyện ý chí của người tập luyện.
Cơ thể càng khỏe thì càng khó rèn luyện ý chí.
Lúc cơ thể mềm yếu nhất chính là lúc rèn luyện ý chí tốt nhất, cứng rắn như sắt thép!
Ngoài ra còn có một số nguyên nhân khác, nếu như không có ký sinh trùng hồn mà chỉ dựa vào thần chúc phúc thì cũng chỉ có thể đạt tới Thú Liệp Giả, không thể tiến thêm nữa.
Bịch!
Thanh kiếm trong tay Aurora bị thổi bay đi, cổ tay cầm kiếm đỏ bừng vì bị Đỗ Địch An dùng kiếm đánh vào.
Nhìn thấy thanh kiếm gỗ bị đánh bay, gương mặt Aurora rất khó coi, cắn cắn môi dưới, tiến lên nhặt thanh kiếm gỗ bằng cánh tay sưng đỏ của mình, nắm chặt thanh kiếm, nàng quay đầu nhìn Đỗ Địch An, lấy lại tinh thần.
Đỗ Địch An thu hai thanh kiếm lại, lấy khăn lau mặt Noyce đưa tới, lau mồ hôi bên khóe mắt, nói:
- Để Riley rèn luyện cùng ngươi nhiều hơn một chút, ta sẽ nói với hắn không cần nương tay.
Aurora cắn răng, nắm chặt thanh kiếm gỗ trong tay im lặng không nói gì.
Đỗ Địch An nhìn nàng một cái, không an ủi, chỉ lắc đầu, quay người về lại thần điện. Hôm nay bỗng dưng hắn có nhã hứng đến xem xét Aurora, nhưng kết quả lại có chút ngoài ý muốn của hắn. Tuy cuối cùng hắn dùng bộ mặt thất vọng nhìn nàng, nhưng thật ra trong lòng lại rất ngạc nhiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế, thực lực của Aurora đã vượt xa những kẻ khác, đây là chuyện khó mà tin nổi!
Nói nàng có tư chất thiên tài cũng không phải là quá đáng!
Sự tiến bộ đáng kinh ngạc này khiến hắn ít nhiều cũng cảm thấy hổ thẹn, ngẫm lại bản thân mấy năm nay, tuy thể chất có tiến bộ vượt bậc, nhưng tốc độ tiến bộ lại không nhanh. Ngoại trừ tài bắn tên ra, chiến đấu thuật cận chiến của hắn lại có vẻ rất bạc nhược.
Hắn biết chuyện này hắn cũng không thể làm gì khác. Lúc đầu hắn khổ luyện học thuật bắn tên, tiễn thuật tất nhiên sẽ tiến bộ. Nhưng sau này bị nhốt vào ngục, không thể luyện tập tiễn thuật, dần dần không còn tốt như trước. Sau khi ra khỏi tù hắn cũng chỉ có thể dựa vào thể chất mạnh mẽ mà học lại thuật tiễn từ đầu, thế nhưng trình độ cũng không cao, chỉ là trình độ Thú Liệp Giả mà thôi.
Sau đó Đỗ Địch An có được Long thứ thiên của Long tộc, ghi chép bên trong đại đa so là thương pháp, hắn tập luyện theo phương pháp được ghi ở trong sách một khoảng thời gian, cũng có chút tiến bộ trên phương diện thương pháp, kết quả bây giờ thể chất hắn tăng lên dữ dội, nắm giữ ma thân Cát Liệt Giả, toàn thân đều là lưỡi dao sắc bén, thiên hướng chiến đấu thiên về các loại đao kiếm dẫn đến hắn không thể không luyện đao pháp để gia tăng năng lực chiến đấu của ma thân.
Năm lần bảy lượt thay đổi cách chiến đấu, khiến phương thức chiến đấu của hắn trở nên yếu đi, chí ít không thể so sánh với những Khai Hoang Giả khác được. Lúc ở Nội Bích tương trợ tên nam thi, rõ ràng bị tên Khai Hoang Giả Dực tộc có thể chất thấp hơn hắn tránh thoát hết lần này đến lần khác, súy nữa đã để hắn đào tẩu được. Nếu như hắn có thể duy trì một phương thức chiến đấu từ đầu đến cuối….Hắn cảm thấy tài bắn tên của mình hẳn là cũng phải xếp số một số hai ở Nội Bích.
Nếu như hắn tiếp tục kiên trì rèn luyện, phỏng chừng bây giờ có thể đề thăng thương pháp đạt tới cấp độKhai Hoang Giả, chí ít có thể sánh ngang với tên Dực tộc kia.
- Đời người ngắn ngủi, không thể đi quá nhiều đường vòng...
Trong lòng Đỗ Địch An thở dài, bây giờ hắn đã quyết định, tập trung vào một loại, kiên trì rèn luyện đao pháp đạt tới cấp độ Khai Hoang Giả.
Cũng may mắn là những năm này hắn dùng tay rèn luyện điêu khắc, nhất tâm nhị dụng, có thể vận dụng thân thể một cách xảo diệu, linh hoạt nhất. Hắn cảm thấy cách dụng lực xảo diệu như vậy mới là căn bản nhất của chiến đấu, bất kể vũ khí gì cũng chỉ là vật ngoài thân, nhưng kỹ xảo dùng lực lại có thể áp dụng cho tất cả chiêu thức, hắn chỉ cần nắm bắt phương thức phát lực không giống nhau của những vũ khí khác là được.
- Đã hơn một tháng rồi, Nội Bích vẫn chưa dẹp xong thi loạn. Hiệu suất còn chậm hơn tưởng tượng của ta.
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài Thần Điện, để Noyes gọi gián điệp ở Nội Bích, hỏi thăm sự tình hắn sắp xếp như thế nào rồi.