← Quay lại trang sách

Chương 823 Chiến Xa Ác Ma

Hồi bẩm nghị trưởng, người của chúng ta đã lẫn vào trong thành trì của mười hai bá tước Nội Bích. Dựa vào kế hoạch của ngài, chúng thuộc hạ đã bí mật thu mua người dân tung tin đồn. Trước mắt, đã có bá tước của chín thành thị bị lời đồn đãi làm cho sứt đầu mẻ trán, ba bá tước còn lại phát hiện người của chúng ta, bọn họ đã bị xử tử. Nhưng hành tung của chúng ta vẫn chưa bại lộ…

Một người trung niên trung niên thấp bé đang báo cáo với Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói:

- Nói với bọn họ thi loạn là do phòng nghiên cứu ma vật tạo ra, Quân Đội và Tu Đạo Viện đều là đồng phạm. Bọn họ che chở cho những người dân tị nạn chỉ là một hồi âm mưu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị phòng nghiên cứu ma vật bắt đi làm thí nghiệm giải phẫu. Nếu cần thiết thì có thể tạo ra mấy lần “sự cố thí nghiệm” cho người khác nhìn thấy, chú ý đừng để lộ thân phận.

Người trung niên trung niên ngơ ngác một lúc, cúi đầu đồng ý đáp:

- Vâng, thưa ngài.

- Đi đi.

Đỗ Địch An phất tay ra hiệu để người kia lui xuống, người trung niên này và những người làm việc trong Nội Bích đều là những tinh anh được chọn ra từ Hắc ám giáo đình, làm việc cho Hắc Ám giáo đình trong thời gian dài. Tuy rằng thực lực không đủ, chỉ là cấp bậc Thú Liệp Giả, nhưng làm việc lại gian xảo, ra tây tàn nhẫn, vừa vặn thích hợp để làm chuyện này.

Cách chọn người của Đỗ Địch An cũng khác với những người khác. Hắn chỉ chú trọng vào tính cách, sức mạnh chỉ là tiêu chí thứ hai.

Tuy người thân tín ở bên cạnh hắn không nhiều lắm, nhưng những người làm việc thay hắn lại không ít.

Sau khi người trung niên trung niên ra ngoài, Noyes quay sang Đỗ Địch An nói:

- Thiếu gia, luyện kim thuật sĩ bên kia đã chế xong hỏa dược, tất cả đã được chôn vào trong Thán Tức Chi Bích. Có điều sức mạnh chỉ đủ để tạo ra một lỗ hổng trên Thán Tức chi bích thôi.

- Bảo bọn họ tăng tốc tiếp tục sản xuất thêm đi.

Đỗ Địch An nói. Hôm nay Hắc Ám Giáo Đình đã thống nhất, mười hai khu cũng xác nhập thành sáu đại phân bộ. Các luyện kim thuật sĩ tập hợp lại một chỗ thành lập trại luyện kim thuật sĩ, mà các ma dược sư cũng thành lập trại ma dược sư, trở thành hai thanh lợi kiếm trong tay hắn dùng để ứng phó với trận chiến sắp tới.

- Thiếu gia, chúng ta đã khai thác hết tiêu thạch khoáng sản rồi, phần còn lại đều được các quý tộc các nắm giữ, ngài muốn thu mua lại từ trong tay bọn họ không?

Noyes biết rõ vấn đề khoáng sản này thật sự rất quan trọng đối với Đỗ Địch An, hắn hỏi:

- Nếu như bọn họ không đồng ý để chúng ta mua lại thì sao?

- Vậy tìm cách để bọn họ đồng ý đi.

Đỗ Địch An trả lời một câu đơn giản.

Noyes hiểu ý của Đỗ Địch An, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đã có Đỗ Địch An cho phép, hắn cũng đã có thể vung tay xử lý.

Đã nói xong chuyện cần nói, Đỗ Địch An đi vào địa lao, nhìn qua Hilo và Lonon bị xích sắt khóa chặt tay chân. Bộ dáng của hai người họ bây giờ còn thê thảm hơn dã thú bị nhốt trong lồng. Áo giáp bị lột sạch, trên người chỉ còn chừa lại những bọng máu tích tụ trên cơ thể, đầu tóc tán loạn đang rũ rượi, nhìn giống như xác chết bị treo lơ lửng.

Trên hành lang dẫn vào địa lao có trên trăm tên nam nhân cường tráng, dáng người khôi ngô, cả người tràn đầy khí tức giống đực, bọn họ đều là những tên ác nhân được chọn ra từ nhà tù Kinh Cức Hoa. Trong đó có phân nửa là những tên tội phạm phạm tội hiếp dâm, chỉ là, mục tiêu của đa số bọn chúng đều là những cô gái xinh đẹp, trẻ em, nhưng cũng có một số kẻ biến thái chỉ thích nam nhân.

Vừa bước vào địa lao, Đỗ Địch An đã ngửi được mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt tản ra. Đây không phải loại thuốc lá hắn hút, mà là loại thuốc lá được chế tạo từ một loại lá đặc biệt, có tính gây nghiện rất cao, trong khoảng thời gian này hai người đã sớm bị nghiện rồi.

- Hôm nay chăm sóc bọn họ có tốt không?

Đỗ Địch An hỏi.

Hai tên thanh niên gác ngục căng thẳng trả lời:

- Vẫn, vẫn chưa thưa ngài.

- Vậy còn chờ gì nữa?

Hai người nhanh chóng đáp lại:

- Vâng, thưa ngài.

Nói xong, bọn họ xoay người lấy dây roi trên tường, liên tục quật lên người Hilo và Lonon.

Hai người bị đánh tỉnh lại từ trong hôn mê. Cơn đau truyền đến, hai người hét lên đầy thảm thiết giống như heo chị chọc tiết, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng trong địa lao, đầu tóc tán loạn che lại đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi cùng cầu xin, Hilo hét lên:

- Đừng đánh, đừng đánh nữa…

Dưới tiếng hét của Hilo, hai tên thanh niên kia vẫn tiếp tục xuống tay.

Đỗ Địch An chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, một lát sau mới đưa tay ý bảo hai người kia dừng lại, đi tới trước mặt Hilo cùng Lonon, nói:

- Đã suy nghĩ xong chưa?

Hilo nghe thấy tiếng Đỗ Địch An, tiếng kêu thảm thiết lập tức ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn hắn. Trong mắt không còn sự ngoan độc, phẫn hận mà chỉ còn sợ hãi, cầu xin:

- Xin ngài, xin ngài giết ta. Ta van xin ngài, ngài muốn ta làm gì ta đều sẽ làm, cầu ngài giết ta!

Đỗ Địch An vươn tay định xoa lên đầu Hilo, nhưng nhìn thấy mái tóc dính bết lại thành một cục, tỏa ra mùi hôi thối, hắn đổi ý thu tay lại.

- Nếu ta giết ngươi, công sức của ta đều trở thành uổng phí rồi. Hai ngươi nguyện ý chiến đấu cho ta chứ?

- Ta nguyện ý! Ta nguyện ý!

Đỗ Địch An vừa dứt lời, Hilo lập tức hét to như thể sợ hắn đổi ý, một chút do dự cũng không có.

Lonon bên cạnh cũng nói,

- Ta cũng nguyện ý, chỉ cần ngài để chúng ta rời khỏi chỗ này, cho dù ngài muốn ta giết người của quân bộ ta cũng nguyện ý làm!

Vẻ mặt Lonon bình tĩnh hơn Hilo nhiều, cách nói chuyện rất chân thành. Sâu trong đôi mắt ẩn hiện lên tia bức thiết cùng khát khao.

Đỗ Địch An không nghĩ mới chỉ qua thời gian ngắn như vậy mà ý thức của bọn họ đã bị hành hạ đến thế. Xem ra thuốc phiện có thể phá hủy tất cả tôn nghiêm của một người, đủ để đánh gục họ! Hoặc là chỉ cần tùy ý giết một người trong hai người này, người còn lại cũng sẽ triệt để bị đánh bại.

Con người rất yếu ớt, hắn đã sớm biết rõ. Bất kể là thú ma gia tộc hay Khai Hoang giả, bọn họ đều có một chỗ mềm yếu nhất. Đây là điểm yếu chí mạng của họ.

- Nếu đã như vậy, các người phải phối hợp với ta hoàn thành một thí nghiệm nhỏ. Sau đó hãy ở bên cạnh ta.

Đỗ Địch An nói.

Hilo nghe vậy, cả người run lên nhè nhẹ, nước mắt từ nơi khóe mắt chảy ra, nhìn qua giống như hắn vui đến phát khóc. Nhưng sâu trong mắt là một loại bi thương tuyệt vọng và cảm giác buồn bã không nói nên lời.

Lonon im lặng, cúi đầu không nói gì.

Đỗ Địch An để tên giám ngục bên cạnh cởi dây xích cho hai người, dẫn bọn họ đi tẩy rửa lại thân thể.

Một lát sau cả hai đã tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo mới. Đỗ Địch An dẫn bọn họ tới Thiên Điện trên đỉnh núi, đó cũng là phòng luyện kim của hắn.

Trong phòng bài trí rất nhiều loại tài liệu kì dị, vô cùng kỳ quặc. Thứ to lớn nhất trong đó là một chiếc chiến xa được làm hoàn toàn từ kim loại được đặt giữa phòng. Thân chiến xa màu đen, tản ra khí tức đáng sợ, phần bánh xe được trang bị những cây gai nhọn chĩa ra trông vô cùng dữ tợn. Độ dài ngắn những thứ gai nhọn này không giống nhau, nếu nhìn kĩ hơn sẽ phát hiện, đây chính là sừng của một loại ma vật không biết tên!