← Quay lại trang sách

Chương 824 Ý Chí?

Một vài sợi dây được kết lại với đáy, treo ngược lên trên.

Đỗ Địch An đi tới bên cạnh chiếc xe, gọi Noyes cố định chân Hilo cạnh bàn thí nghiệm, để hắn nằm sấp lên. Đỗ Địch Anđeo bao tay vào, lấy ra một con dao phẫu thuật, nói khẽ:

- Sẽ hơi đau, nhịn một chút.

Hilo cảm thấy sợ hãi, giọng run lên:

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

- Chỉ là một thí nghiệm nhỏ thôi.

Đỗ Địch An nói xong, lấy thuốc tê bên cạnh tiêm vào lưng Hilo, sau đó rạch một đường sau lưng hắn. Đôi tay mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng di chuyển trên lưng Hilo giống như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật, cẩn thận thăm dò. Đỗ Địch An cắt theo sống lưng Hilo, vạch xuống, rất nhanhđã mở phần biểu bì ra hai bên, máu huyết bên trong trào ra ngoài.

Đỗ Địch An nhíu mày, lấy sợi xây xích bên cạnh phối hợp với dao phẫu thuật, từ từ khóa sợi xích vào sống lưng Hilo. Nửa giờ sau, giải phẫu hoàn thành.

Phần lưng Hilo đã được khâu lại, nét may vá cực kì tinh tế giống như được một thợ may bậc nhất khâu lại vậy, chỉ khác biệt là khâu trên cơ thể con người. Trên lưng Hilo lộ ra một sợ dây xích, sợ dây này được nối liền với cơ thể hắn.

Đỗ Địch An lấy hộp phấn chữa thương bôi lên lưng Hilo, sau đó lại đổ ra thêm hai viên thuốc nhỏ màu đỏ, đưa vào trongmiệng Hilo:

- Ăn đi.

Hilo thoáng do dự, nhưng lại không dám phản kháng, dùng đầu lưỡi thè ra liếm rồi nuốt vào trong miệng nuốt xuống. Không dám giả vờ trước mặt hắn.

Sau khi ăn hết hai viên thuốc, vết thương trên người Hilo nhanh chóng liền lại, vết thương trên lưng cũng từ từ nối liền lại, khe hở trước đó cũng nhanh chóng phát triển thêm phần thịt mới.

Đỗ Địch An đánh giá thương thế của Hilo một lát, nếu muốn vết thương hoàn toàn khép lại ít nhất cần thêm ba tiếng nữa. Đây là một loại thuốc cao cấp do ma dược sư của hắn chế ra, cũng là để cho hắn có thể nhanh chóng hồi phục vết thương khi chiến đấu.

Ba giờ trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian này Đỗ Địch An nghiên cứu chiến xa.

Sau khi vết thương trên Hilo đã gần khép lại, Đỗ Địch An đi tới cắt phần chỉ trên lưng Hilo, nói:

- Đi hai bước.

Hilo bước ra khỏi bục thí nghiệm, gân tay và gân chân của hắn đã liền lại. Có lẽ là vì đã quá lâu rồi không di chuyển,bước đi có chút cưng nhắc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng.

Hilo quay đầu lại nhìn, ngây người trong chốc lát. Sợi dây xích trên lưng nối liền với đáy của chiếc xe, giờ hắn giống như một con ngựa kéo chiếc xe đó vậy.

- Từ nay về sau, đây chính là ngươi. Di chuyển thử xem có kéo được chiếc chiến xa này không.

Hilo ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nước mắt chảy xuống má, hắn bi phẫn gào lên, nện một quyền lên bục thí nghiệm. Hắn phẫn nộ, gầm lên như một con thú rồi lao về phía Đỗ Địch An.

Hai mắt Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn hắn, đưa chân đạp một cước vào lồng ngực hắn, đá văng ra ngoài.

Mặc dù Hilo là Khai Hoang giả cấp ngoại hoang nhưng bị nhốt nhiều ngày, bản thân hắn lại bị trọng thương, tay chân chỉ vừa phục hồi, sức mạnh đã không còn như trước, hiển nhiên không phải đối thủ Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An đạp một cước, sau đó lại nhảy lên chiếc chiến xa, nhấn nhấn một nút trên đó.

- A…..!!!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hilo nằm dưới đất run rẩy kịch liệt.

Đỗ Địch An nhấn nút một lần nữa, lặng yên nhìn phản ứng của Hilo, nói:

- Ngươi đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa, trừ khi, ngươi muốn trở lại địa lao kia.

Hilo ngừng run rẩy, há miệng thở dốc. Sau đó run rẩy đứng lên, nhìn tên thanh niên đứng trên chiếc xe, trong mắt ngập tràn oán hận, nhưng nhiều hơn là sự sợ hãi, lớn tiếng nói:

- Vậy để ta trở về địa lao đó đi, ta tình nguyện sống trong địa lao tăm tối cũng không muốn làm trâu làm ngựa cho ngươi!

- Không phải lúc trước ngươi nói chuyện gì cũng đều nguyện ý làm sao?

Đỗ Địch An khẽ nói:

- Nói thế chỉ để đối phó ta?

Nội tâm Hilo tràn đầy bi phẫn, hắn tưởng Đỗ Địch An chỉ muốn hắn làm chuyện gì đó, nhiều lắm là thay Đỗ Địch An ra ngoài chiến đấu. Như vậy hắn có thể thừa dịp chạy trốn. Nhưng Đỗ Địch An lại mang hắn tới đây, buộc hắn vào chiến xa, muốn hắn cả đời này vĩnh viễn trở thành nô lệ, làm trâu làm ngựa đến chết mới thôi!

Vừa nghĩ tới việc này, hắn hận không thể chết đi. Hắn thà rằng trở lại địa lao kia, sống những tháng ngày dưới địa ngục, triệt để buông bỏ tất cả tôn nghiêm của bản thân còn hơn là ở đây làm trâu làm ngựa cho tên ma quỷ trước mặt này!

- Ngươi, ngươi là tên ma quỷ ác độc!

Hilo rất muốn khóc, nhưng lại không khóc nổi. Nội tâm hắn căm hận quá nhiều, thậm chí đã mất đi cảm giác. Trong lòng hắn chỉ còn lại sự hối hận, tại sao lúc trước lại tới Ngoại Bích, còn đi vào trong thần điện kia!

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:

- Thí nghiệm đã hoàn thành, để ngươi quay lại địa lao là chuyện không thể. Nhưng chỉ cần ngươi nghe lời ta ra ngoài đó chiến đấu thay ta, Ít nhất ta sẽ để ngươi sống, nếu như vẫn hận ta, thà chịu nhục cũng không muốn phục tùng, ta sẽ cởi bỏ quần áo của ngươi, để ngươi kéo chiếc chiến xa này tới Nội Bích, cho người thân ngươi, mẹ ngươi, cho tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi.

- Ngươi!!

Mắt Hilo như muốn nứt ra, tóc dựng lên, hắn như con thú hoang đứng dậy trừng mắt nhìn Đỗ Địch An. Nhưng người kia lại không thèm để ý hắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn hận không thể dùng ánh mắt giết chết Đỗ Địch An, nếu như ý niệm có thể giết người, từ lâu hắn đã khiến Đỗ Địch An bị hủy diệt không còn bụi bặm. Nhưng hắn trừng mắt nửa ngày cũng không phát sinh chuyện gì, chẳng qua là con mắt của hắn khô khốc hơn lúc nãy thôi.

Lòng hắn tràn ngập cay đắng, hận ý chậm rãi tiêu biến, giống như một người không thể nào duy trì tâm trạng mừng như điên, cũng không thể nào một mực rơi vào trạng thái phẫn nộ, sẽ chậm dãi từ từ tan biến như bọt biển.

Hilo một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, cũng biết cái gì là “Hiện tại mới là hạnh phúc”, bởi vì trong tương lai có thể sẽ xuất hiện tình huống tệ hơn nữa.

Hắn cảm thấy những ngày ở trong địa lao cũng không đáng sợ bằng việc Đỗ Địch An để hắn đi một vòng trước mặt người thân trong tình trạng này được.

- Cam chịu số phận cũng là một loại dũng khí, ngươi cảm thấy thế nào?

Hilo cúi đầu, chán nản ngồi trên mặt đất.

Đỗ Địch An quay đầu nhìn người ngồi ở góc bên kia, nói:

- Tới lượt của ngươi.

Sắc mặt của Lonon rất khó coi, mấy ngón tay bấu chặt vào da thịt, hắn rất muốn tự sát, nhưng khi ngón tay chạm vào cổ thì lại e ngại không dám ra tay.

Đỗ Địch An nhìn thấy sự giãy giụa trong mắt Lonon. Trải qua khoảng thời gian bị tra tấn vũ nhục, có lẽ ý chí của bọn họ đã không còn như trước nữa, thậm chí còn yếu ớt hơn so với người bình thường. Muốn tự sát cũng cần dũng khí, hơn nữa hy vọng là một thứ gì đó rất tà ác. Ngươi chỉ cần nhìn thấy một tia hy vọng, dù biết sẽ gặp phải tình huống khó khăn hơn bây giờ, ngươi cũng sẽ khát khao đạt được.

Đỗ Địch An rất hiểu đạo lý này, cho nên không sợ Lonon sẽ tự tử.