← Quay lại trang sách

Chương 825 Hathaway Đích Thân Tới

Đỗ Địch An tiến tới xách Lonon ném tới bàn thí nghiệm. Lonon không phản kháng, chỉ thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn vẫn còn đang đấu tranh tâm lý.

Đỗ Địch An tiêm cho hắn một mũi thuốc tê, lấy dao giải phẫu ra, động tác lặp lại một lần nữa như làm với Hilo lúc nãy, rạch ra một đường trên sống lưng, lấy dây xích bên cạnh quấn quanh cột sống Lonon, sau đó bắt đầu khâu lại.

Toàn bộ quá trình đều xảy ra một cách thuận lợi, Hilo ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn Lonon từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc đều không lên tiếng, ánh mắt lộ ra bi thương. Nhịn không được cúi đầu khóc thút thít, giống như một cậu bé bị cướp mất viên kẹo, ủy khuất mà khóc.

Sau khi giải phẫu xong, Đỗ Địch An rửa sạch tay mình, nhìn hai người bọn hắn nói:

- Chờ sau khi ta trở thành Bích Chủ, ta sẽ trả lại sự tự do cho các ngươi.

Hai người yên lặng không nói gì, giống như đã cam chịu số phận.

Đỗ Địch An ra khỏi thần điện, gọi Noyes đến cho hai người bọn hắn ăn uống. Hôm nay đã buộc bọn hắn vào chiến xa, hắn không sợ bọn hắn sau này sẽ phản kháng hay chạy trốn, chỉ hy vọng hai người này mau chóng hồi phục, chiến đấu hết mình cho hắn.

Nháy mắt lại một ngày nữa trôi qua.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Đỗ Địch An ăn xong bữa sáng, vừa mới chuẩn bị hỏi tình hình Nội Bích, bỗng nhiên Noyes vội vội vàng vàng chạy vào thần điện, nói với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, không xong rồi, người bên đài quan sát báo có người đi ra từ Nội Bích. Hình như là đến chỗ chúng ta!

Nội tâm Đỗ Địch An rùng mình một cái, hắn lập một đài quan sát để có thể quan sát tình hình trong Nội Bích. Mỗi tháp quan sát đều được trang bị một kính viễn vọng được nâng cấp lên gấp trăm lần, những người canh giữ tháp quan sát cũng đều là Thú Liệp giả, phạm vi nhìn có thể lên đến năm nghìn mết.

Tuy rằng 5000m không thể so sánh với khoảng cách giữa Ô Thác Sơn và Thán Tức chi bích, nhưng cũng không phải chỉ có một tòa tháp quan sát, mà là rất nhiều tòa, giống như trung quốc cổ đại có đài phong hỏa, tháp quan sát gần nhất sẽ quan sát những gì xảy ra bên trong Nội Bích, sau đó đưa ra tín hiệu, tháp thứ hai sẽ giám sát động tĩnh của tháp quan sát đầu tiên, sau đó truyền tin tức đi. Cứ như thế tầng trên truyền xuống tầng dưới, cho dù hắn dù ở đâu cũng có thể nhận được tin tức mới nhất.

Nếu như Noyes vội vàng chạy tới đây báo cáo, cũng có nghĩa là đã có người vượt qua Thán Tức chi bích.

- Tin tức cụ thể là gì?

Hắn lập tức hỏi.

Một tháng đã trôi qua, Đỗ Địch An lo lắng rằng nội bích đã kịp chuẩn bị mọi thứ để tiến công.

- Tin tức truyền tới nói, có mười hai người cưỡi trên lưng hai con đại bàng khổng lồ đang lao tới đây.

Noyes nhanh chóng truyền đạt thông tin ngắn gọn nhất.

Sắc mặt Đỗ Địch An lập tức biến hóa, mười hai người? Không lẽ là mười hai Khai Hoang Giả?

- Lập tức chuẩn bị, khởi động phòng ngự đề phòng tất cả trường hợp có thể xảy ra!

Đỗ Địch An nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn không chỉ lo lắng mười hai Khai Hoang giả này đang đến đây, nếu như thật sự là mười hai Khai Hoang Giả, vậy thì bên trong đó ít nhất cũng có một cao thủ nội hoang dẫn đầu, đây mới chính là uy hiếp lớn nhất!

- Vâng!

Noyes lập tức quay người chạy đi.

Nội tâm Đỗ Địch An âm thầm tính toán, với tốc độ bay của đại bàng, hắn biết bọn hắn chỉ cần tối đa ba phút là có thể tới được đây. Hắn ngay lập tức hắn lao ra khỏi Thần điện, lấy một hủ thuốc treo trên tủ, trong đó có hai bình là bột phấn, mau chóng rắc lên thân Hilo cùng Lonon bên cạnh chiến xa.

Hai người không hiểu gì, nhưng rất nhanh đã nhận ra bột phấn này là để che dấu mùi, sau lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Đỗ Địch An, cả hai lập tức ý thức được đã có chuyện xảy ra, Hilo nói:

- Người Nội Bích đến đây sao?

Đỗ Địch An trầm giọng nói:

- Đã đến, có hơn mười người, cưỡi đại bàng, có lẽ là người của Quân Bộ.

Hilo và Lonon giật mình, liếc nhau một cái, vẻ mặt có chút phức tạp.

Đỗ Địch An mang tới một chiếc khăn trùm đầu, ném cho hai người bọn hắn, nói:

- Một lát nữa các ngươi phải giúp ta ra tay, nếu như không thể, chúng ta cố thể trốn về Thần điện lánh nạn. Phía dưới Thần điện có mật đạo xuyên qua núi, đến lúc đó ta sẽ làm một kí hiệu cho các người, thấy kí hiệu này các ngươi phải lập tức cùng ta rút lui về thần điện.

Hai người nhìn nhau không nói gì, giống như đã chấp nhận.

Cả hai cầm lấy khăn trùm đầu chậm rãi đội lên.

Đỗ Địch An nhét mấy chai thuốc bên hông, sau đó lấy ra một vài chai thuốc khác từ trong tủ, đổ ra ba viên thuốc màu tím, nuốt một viên. Sau đó ném hai viên còn lại cho bọn hắn, nói:

- Ăn đi, đây là thuốc giải độc.

Hai người lập tức nuốt xuống, cũng không hoài nghi đó có phải thuốc giải thật hay không. Dù sao thì Đỗ Địch An có thể dễ dàng giết chết bọn hắn, chỉ là bọn hắn ý thức được. trận chiến này Đỗ Địch An phân nửa sẽ dùng độc để tấn công.

Tên nham hiểm!

Bọn hắn thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt không có nửa phần biểu cảm.

- Tới rồi!

Đỗ Địch An lập tức ngẩng đầu nhìn lên trời, nhanh chóng chạy ra khỏi thần điện.

Nội tâm Hilo và Lonon rung lên, một lúc lâu sau mới thấy rõ hai bóng dáng cực kì to lớn bay vút đến. Trong lòng hai người cả kinh, cảm giác của bọn hắn thế mà lại chậm hơn Đỗ Địch An nửa bước! Dù sao bọn hắn cũng là ngoại hoang đỉnh phong, cho dù khả năng nhận biết không giỏi lắm, nhưng cũng sẽ không kém một tên Khai Hoang Giả phổ thông.

Nghĩ tới đó, hai người bọn hắn nhìn qua bóng lưng của thiếu niên. Bỗng nhiên cảm thấy một tia ớn lạnh, thiếu niên này còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì bọn hắn tưởng tượng,cũng không phải chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế.

Hai người nào biết, Đỗ Địch An cơ bản không phát hiện được địch đã đến, hắn chỉ thông qua thời gian bay của đại bang để tính toán thời điểm bọn họ sẽ đến.

- Quả nhiên là có hai con đại bàng!

Trông thấy trên bầu trời có hai bóng đen bay lượn, Đỗ Địch An nheo mắt, hắn biết tin tức không sai. Nếu vậy trên lưng đại bàng đang có mười hai người đang đứng, rất có thể là Khai Hoang giả.

Một lần phái mười hai Khai Hoang Giả đến để giết hắn, đúng là để mắt đến hắn mà.

Coi như là cứ điểm Long tộc trấn thủ trong hoang khu, quanh năm cũng chỉ có bảy tám tên Khai Hoang giả tọa trấn mà thôi!

Trong nháy mắt Đỗ Địch An cảm thấy rét run, sát ý nổi lên, hắn nắm tay thành quyền, không nghĩ rằng đại chiến lại tới nhanh như vậy. Hơn nữa còn là một trận chiến long trời lở đất!

Khoảng cách được rút ngắn, Đỗ Địch An cũng dần nhìn thấy rõ những thân ảnh trên lưng đại bàng. Số lượng vừa đủ mười hai người, tỏa ra nhiệt lượng kinh khủng. Không còn nghi ngờ, tất cả đều là Khai Hoang Giả!

Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng sụp đổ. Mà còn một tin tức xấu hơn chính là trong đó có ba đạo thân ảnh tản ra nhiệt lượng mạnh hơn nhiều so với mười tên khai hoang giả còn lại, có thể so sánh với Hilo cùng Lonon.

- Chẵng lẽ buộc ta phải để nàng tới hỗ trợ?

Đỗ Địch An nhìn Helisha, nàng là tấm bùa bảo mệnh cuối cùng của hắn. Theo tình huống trước mắt, nếu như Helisha xuất thủ, giải quyết mối nguy lần này cũng không khó.

Nhưng Helisha cũng cần tiến vào trạng thái ma thân mới có thể cùng lúc giải quyết nhiều người như vậy. Một khi nàng không khống chế được, hắn muốn kiểm soát lại thật sự rất khó. Hơn nữa, điều khiến hắn lo lắng nhất là, nếu để cho nàng toàn lực xuất thủ, rất có thể sẽ giống như tên nam thi kia, đột nhiên biến đổi, không thể trở lại hình dáng con người.

Trong lúc Đỗ Địch An đang rối trí, đột nhiên đồng tử hắn co rút lại. Trong mắt phát ra sát ý lạnh lẽo, hắn nhìn một bóng người trên lưng đại bàng. Một trong ba nguồn nhiệt mạnh nhất, là một cô gái mặc áo giáp màu xanh, trong tay cầm một cây thương, dung nhan tuyệt mỹ. Là gương mặt mà cả đời hắn cũng không thể quên được, cũng là người mà hắn hận đến tận xương tủy!

Hathaway!

Nàng ta lại đích thân tới đây!

Đỗ Địch An vẫn còn đang chờ thời cơ để diệt Long tộc, hắn không nghĩ nàng ta sẽ đến, còn chủ động tới trước mặt hắn!

Tay hắn nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc, sát ý cuộn trào như hồng thủy. Đồng tử hắn nóng lên, cả người phát nhiệt, thở ramột ngụm khí tức giận, mỗi một sợi lông trên người hắn đều muốn nổ tung!

Giết! Giết! Giết!

Sát ý thô bạo ngập tràn trong đầu hắn, trước mắt hắn chẳng còn gì, chỉ còn lại bóng người màu xanh trên kia. Dáng vẻ xinh đẹp, mái tóc bị thổi bay mơn trớn lên da mặt, vẻ mặt lạnh nhạt càng khiến hận ý của hắn xông thẳng lên tới đỉnh đầu.