← Quay lại trang sách

Chương 826 Bạo Quyền

Lúc này Hathaway ngồi trên lưng đại bàng cũng để ý đến Đỗ Địch An, đôi mắt ngập nước khẽ động, nàng liếc xuống nhìn cặp mắt tràn đầy sát ý của Đỗ Địch An.

Giờ phút này cả hai đều chăm chú nhìn nhau, giống như không hề tồn tại khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất.

Sau đó, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một đường cong.

Đôi mắt Đỗ Địch An lập tức tràn đầy phẫn hận, sát ý mãnh liệt bóp méo gương mặt thanh tú của hắn, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

Vèo! Vèo!

Đại bàng đập cánh, dần dần rõ ràng thân ảnh. Hai mắt đại bàng đảo lên khoảng trống trên quảng trường giống như đám mây che lâp quảng trường.

Đám quang minh binh sĩ ngửa đầu lên nhìn thấy một màn này liền trợn mắt há mồm.

Barry vừa ăn sáng xong đứng ở hành lang chuẩn bị nghe Đỗ Địch An hỏi về tiến độ, nhìn thấy hai con đại bang trên đỉnh đầu liền ngơ ngác, hắn có thể nhìn thấy được đôi móng sắc bén như móc câu, sáng bóng như tấm gương.

Hai con đại bàng kêu lên, đáp xuống quảng trường. Gió lốc cuồn cuộn, bụi bặm bay thẳng về phía Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An bị bụi che mắt, hơi híp mắt nhìn người đứng đầu trên lưng đại bàng, bộ dáng Hathaway và hắn lúc đó giống nhau như đúc.

Trên gương mặt nàng mỉm cười như vô hại, nước chảy mây trôi, tựa như hai người bạn cũ lâu ngày gặp lại nhau.

Đỗ Địch An không cách nào ngăn chặn lại sát ý trong lòng, hắn nổi giận, nhưng đại não lại đặc biệt tỉnh táo, vẻ mặt hắn bảo trì dáng vẻ nổi giận tràn đầy sát ý như cũ.

Hathaway nhìn bộ dáng này của Đỗ Địch An, che miệngcười khẽ, nói:

- Ngươi nhìn ta phẫn nộ như vậy, muốn ăn tươi nuốt sống ta sao?

Đỗ Địch An cắn răng nói từng chữ:

- Thịt của ngươi đầy mùi hôi thối, ta chỉ muốn đi ướp gia vị rồi cho chó ăn!

- Câm ngay!

Bên cạnh đại bàng, một thanh niên gào to, giận dữ mắng nhiếc Đỗ Địch An:

- Ngươi dám nói chuyện với Thánh nữ Long tộc như thế sao? Lập tức cúi xuống dập đầu ba cái tạ tội, nếu không ta sẽ chém đầu ngươi xuống đất cho chó ăn!

Ánh mắt Đỗ Địch An thâm trầm, nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi là ai? Chủ nhân ngươi còn chưa nói gì ngươi đã kêu gào lên như thế!

- Ngươi muốn chết!

Nam thanh niên giận dữ, từ lưng đại bàng nhảy xuống, sau đó mũi chân điểm xuống nền một cái, giống như một thanh kiếm sắt bén lao thẳng tới Đỗ Địch An, bàn tay đặt lên chuôi kiếm sau lưng, vừa tới gần liền rút kiếm ra đâm về phía Đỗ Địch An.

- Cút!

Đỗ Địch An không cách nào áp chế sát ý trong lòng, gầm lên một tiếng, bộc phát một quyền.

Ầm!

Nấm đấm và thanh kiếm va vào nhau, thanh kiếm đâm một đường về phía trước, nấm đấm chạm vào đuôi kiếm.

Sự tức giận trong mắt nam thanh niên lập tức biến mất, thay vào đó là một tia kinh ngạc hiện ra. Hắn phát hiện mình bị Đỗ Địch An chế trụ, không có cách nào nhúc nhích.

Cùng lúc đó, Đỗ Địch An tung thêm một nắm đấm khác nện vào mặt hắn. Răng rắc, một tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên,thân thể thanh niên bay ra ngoài, rơi xuống đất, không phát ra động tĩnh gì, gương mặt hắn có một lỗ thủng, tắt thở tại chỗ!

Đỗ Địch An thu nắm đấm lại, phần xương dài 20cm mọc ra từ nắm tay hắn từ từ thu lại, lợi kiếm đâm vào trong nắm đấm khác cũng theo đó rơi xuống. Hắn buông nắm đấm ra, chỉ thấy thanh kiếm không hề đâm vào nắm tay hắn mà chỉ đam xuyên qua các kẽ tay, cắt một điểm nhỏ trên bàn tay hắn. Cũng chính vì thế mà hắn có thể kẹp lấy thanh kiếm, chế trụ lại.

Những người đứng bên trên đại bàng nhìn thấy một màn phát sinh trong chớp mắt này, mãi đến khi thanh niên kia bị đấm bay đụng vào móng đại bàng mới kịp phản ứng. Tất cả đều trợn mắt há mồm, mặt mũi tràn đầy sự kinh ngạc, khó có thể tin.

Thanh niên này là một Khai Hoang Giả, lại bị một quyền đánh gục?!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đỗ Địch An đã không còn sự khinh suất hờ hững nữa, lộ ra vẻ nghiêm túc, tuy rằng thanh niên này không thi triển ma thân, lại ra tay bất cẩn, nhưng dù sao cũng là Khai Hoang giả, lại bị Đỗ Địch An một quyền đánh gục, đủ để chứng mình tự thân hắn ta cũng là một Khai Hoang giả.

Thế nhưng từ nguồn nhiệt trên người hắn, cùng lắm chỉ là sơ cấp Giới Hạn giả mà thôi.

Hathway cũng kinh ngạc không kém, nàng nhớ rõ ban đầu gặp gỡ Đỗ Địch An ở ngoài bích, kẻ này vẫn chỉ là Thú Liệp Giả nhỏ bé. Về sau được đưa vào Long tộc, bồi dưỡng bằbg nhiều tài nguyên, nhưng cũng chỉ đạt tới Giới Hạn giả. Không ngờ là hôm nay gặp lại, hắn đã trở thành Khai Hoang giả, cùng một cấp bậc với nàng!

- Điện hạ, đây là tên phản tặc đã làm xáo trộn Ngoại Bích sao?

Một nữ tử dáng vẻ thon thả trên lưng đại bàng hỏi Hathaway.

Hathaway khẽ gật đầu đáp:

- Hẳn là Tu đạo viện các ngươi đã đề cập qua, người của quân bộ cũng biết. Ngoại Bích bị người chiếm đóng, mưu toan tự mình xưng vua. Hơn nữa Long tộc chúng ta cũng có chứng cớ cho thấy hắn có liên quan đến thi loạn Nội Bích gần đây, rất có thể hắn là người đứng sau màn, định phải diệt người này nhất. Chỉ là, chuyện này không chỏ đơn giản như vậy, ngoài trừ hắn, hẳn là vẫn còn những cường giả khác tọa trấn. Mọi người cẩn thận một chút, không nên khinh địch!

- Không sai, ta nghe nói có hai vị quân thần chúng ta đã tới đây. Nhưng tới nay hai vị vẫn chưa trở về, hẳn là đã lành ít dữ nhiều, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút.

Thanh niên khôi ngô trầm giọng nói, trên người hắn mặc một chiếc áo giáp có hoa văn hình kiếm, là áo giáp đặc chế của quân bộ.

Nghe hắn nói, những người khác giật mình. Không nghĩ tới là quân bộ đã cử hai vị quân thần tới đây, mà cả hai đều chưa trở về.

Bỗng nhiên bọn họ hiểu tại sao Hathaway lại mời nhiều Khai Hoang giả đi tới nơi cằn cỗi như này.

- Trừ hắn ta ra, ta không còn cảm thấy bất kì nguồn nhiệt nào khác, có lẽ đã ẩn nấp ở đâu đó.

Một thanh niên có vết phỏng trên người nói, một con mắt của hắn màu tím, lóe lên tia sáng yêu dị.

Hathway đưa mắt nhìn bốn phía, ánh mắt bỗng dừng ở thần điện, đôi mắt híp lại nhìn Đỗ Địch An nói:

- Tỷ tỷ ta ở đây đúng chứ? Ta có thể cảm giác được, nàng không thể ẩn giấu.

Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng hơi giật mình, không nghĩ ra được nàng ta có thể phát hiện ra Helisha. Trạng thái của Helisha hiện tại, cho dù là Khai Goang giả cũng không thể cảm nhận được, giống tên thanh niên có con mắt tím yêu dị vừa nãy vậy.

- Ngươi muốn nhìn nàng, sao không tự vào mà xem. Không lẽ ngươi sợ tỷ tỷ của mình sao?

Đỗ Địch An nhìn nàng chằm chằm nói.

Hathaway nhíu mày, nở một nụ cười lạnh yếu ớt nói:

- Hẳn là nàng phải sợ ta mới đúng, vì một tên xú nam nhân như ngươi mà phản bội Long tộc. Bị Long mẫu khai trừ thân phận thánh nữ. Hôm nay còn cùng ngươi ở một địa phương dơ bẩn như Ngoại Bích, còn mưu toan chiếm lấy Ngoại Bích, sống những tháng ngày khoái hoạt, hừ!