← Quay lại trang sách

Chương 827 Ác Chiến

Nếu không phải do ngươi ở hoang khu đánh lén tỷ tỷ ngươi, nàng ấy có thể bị tên Thi Vương ấy đánh trọng thương hay sao?

Đỗ Địch An không trả lời, chỉ hét lên với bộ dạng giận dữ:

- Nếu như hôm nay ngươi đã đến đây, vậy cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi!

Hathaway chau mày, vô thức nhìn thoáng qua tòa Thần Điện. Hôm nay nàng tới đây là một mạo hiểm lớn, dù sao sức mạnh của tỷ tỷ nàng vẫn hơn nàng gấp mấy lần. Dù nàng không muốn thừa nhận thì sự thật vẫn luôn như thế, nàng không có cách nào thay đổi được sự thật đó, vì vậy nên mới gọi những Khai Hoang Giả khác tới đây trợ giúp.

Nàng tin rằng không có huyết tước trong tay, tỷ tỷ không có cách nào tiến vào trạng thái ma thân, sức mạnh sẽ suy giảm. Lúc đó chưa chắc sẽ đánh bại được nàng, hơn nữa ở bên ngoài còn có mười tên Khai Hoang Giả với sức mạnh vượt trội, nàng sẽ không thua.

Tuy nhiên, dù kế hoạch có tốt đến đâu cũng không thể lơ là chủ quan được.

Từ lúc nàng xuất hiện cho đến bây giờ, Helisha chưa từng ra mặt, nhưng cảm giác của nàng sẽ không sai, Helisha đang ở trong thần điện kia!

Helisha muốn tấn công bất ngờ? Đôi mắt Hathaway híp lại, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng suy nghĩ một chút, quay sang nói với người đàn ông trung niên trọc đầu:

- Ma Hạt quân thần, tên tiện dân nhiễu loạn Ngoại Bích giao lại cho ngươi, sau khi giải quyết xong, chúng ta sẽ cùng hành động.

- Được thôi.

Mặc dù trước đây Đỗ Địch An đã ra tay đánh gục một Khai Hoang Giả, nhưng những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được là thanh niên kia tự mình chủ quan, không tiến vào ma thân đã liều mạng ra tay, lúc bị Đỗ Địch An phản công cũng không kịp trở tay, mà thực lực Đỗ Địch An để lộ ra cũng chỉ là Khai Hoang Giả bình thường, với hắn mà nói, một tay cũng đủ đánh gục!

- Ngươi chắc chắn chứ? Helisha đang ở trong đó sao?

Một ông già mang trường bào màu đen mở miệng hỏi, khí thế ông lão oai phong, xương gò má nhô ra, đôi mắt chim ưng tràn đầy sát khí, trường bào trước ngực có biểu tượng của Tu Đạo Viện.

Hathaway gật đầu,

- Tuyệt đối không sai, ta có thể cảm nhận được nàng ấy đang ở đây, chắc chắn là nàng ta!

- Nếu đã như vậy, chúng ta tuyệt đối không nên khinh thường, Helisha đảm nhiệm chức thánh nữ nhiều năm nay, đã nhiều lần thức tỉnh huyết mạch, cũng không biết hiện nay đã thức tỉnh bao nhiêu lần.

Lão già trường bào đen nói xong rồi nhìn về phía Hathaway.

- Ba lần.

Hathaway nói.

Hít hà!

Mọi người khẽ hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt lộ ra một tia chấn động, vẻ mặt nhiêm nghị.

- Các vị không cần quá lo lắng, như ta đã nói, tỷ tỷ ta không có huyết tước trong tay sẽ không cách nào tiến vào trạng thái ma thân, hơn nữa, từ nãy đến giờ nàng ta vẫn không lộ diện, có vẻ không nắm chắc phần thắng, không biết có thể chống lại chúng ta hay không.

Hathaway khích lệ.

Mọi người liếc nhìn nhau, mặc dù biết suy nghĩ của Hathaway, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì nàng nói là đúng.

- Vậy trước tiên chúng ta giết chết tên tiểu tử này, sau đó lại đi thần điện đằng sau!

- Không sai, trước tiên phải giải quyết tên này trước!

Bọn họ nhanh chóng đưa ra quyết định, tên trung niên đầu trọc thực hiện một động tác, một đám người từ trên lưng đại bang nhảy xuống, sắc mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, tất cả nhanh chóng tiến vào trạng thái ma thân, không chủ quan chút nào, cũng không cho Đỗ Địch An nửa phần may mắn.

Đều là Khai Hoang Giả, bốn đánh một đủ để nghiền nát người này!

Đúng lúc này, một tiếng chim ưng từ sau ngọn núi vọng đến.

Tên trung niên đầu trọc ngẩng đầu nhìn ra xa, sắc mặt lập tức thay đổi,

- Đây là âm thanh của Long Ưng?

Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, mặt biến sắc, căm phẫn nhìn Đỗ Địch An nói:

- Có phải HiLo và Lonon đã rơi vào tay ngươi? Bọn họ đang ở đâu?

Đỗ Địch An không để ý hắn, đột nhiên quay người xông vào trong điện.

- Muốn chạy?!

Bốn Khai Hoang Giả kia thấy cử động của Đỗ Địch An, cười lạnh, thả người đuổi theo.

Khoảng cách mấy chục bước nhanh chóng bị vượt qua, bốn người trực tiếp phá cửa thần điện, phát ra tiếng ầm ầm.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong thần điện.

Đứng trên lưng Cự Ưng, Hathaway và tên trọc đầu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia, nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng lúc này, ba bóng đen từ trong thần điện bay vút ra ngoài, ngã trên quảng trường, cùng lúc đó là âm thanh kim loại va vào nhau, giống như có cái gì đó vừa thoát khỏi gông xiềng, mà tiếng kêu thảm thiết kia càng ngày càng rõ, từ trong thần điện trực tiếp lao ra.

Dẫn đầu là hai đạo thân ảnh trông như quái vật hình người. Một người trong đó trong tay xách phần gáy một tên Khai Hoang Giả, ma thân giống như côn trùng, nhỏ nhắn xinh xắn, cả người cao không quá một mét năm, toàn bộ cơ thể có những đốt chân nhỏ xíu, mỗi đốt đều có gai nhọn như móc câu. Lúc này tay hắn đang đâm vào gáy tên Khai Hoang Giả kia, máu tươi đỏ sậm chảy ra.

Leng keng!

Sau lưng hai ma vật hình người kia phát ra tiếng xiềng xích, rõ ràng là hai sợi dây xích được nối liền với lưng bọn hắn, khi bọn hắn chạy ra khỏi thần điện, sợi dây xích căng lên thẳng tắp. Loảng xoảng một tiếng, một chiến xa tạo hình dữ tợn từ trong thần điện lao ra quảng trường, bánh xe nặng đè nát các chướng ngại vật, bay vọt ra bên ngoài.

Ngồi trên chiếc xe là Đỗ Địch An đặt bàn tay lên bục kim loại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Hathaway.

Khi chiếc xe lao ra từ thần điện, đám người Hathaway đều sợ đến ngây người, cảnh tượng này kinh hãi quá mức, hai tên ma vật hình người kia rõ ràng là hai Khai Hoang Giả, nhưng không nghĩ tới lại trở thành nô lệ kéo xe!

Hilo và Lonon đã tiến vào trạng thái ma thân, nhìn giống như những con thú dữ tợn, thân thể hoàn toàn bị ma hóa, chỉ có đầu vẫn còn hình dáng con người, nhưng trên đầu trùm khăn đen, không cách nào thấy được mặt, dáng vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nghe Đỗ Địch An gào thét, hai người bi phẫn rú lên, nổi giận lao ra ngoài, xiềng xích trên lưng kéo cả chiếc xe đi về phía trước.

Khai Hoang Giả bị Hilo bóp cổ, trước khi kịp giãy giụa đã bị móng vuốt sắc của Hilo đâm vào gáy, lập tức tắt thở tại chỗ!

- Bọn họ, bọn họ là….

Tên đầu trọc ngơ ngác nhìn chiến xa hình người kia, ma thân dữ tợn, hắn lập tức nghĩ tới hai người. Hơn nữa lúc trước nghe được tiếng của Long Ưng, chẳng lẽ bọn họ chính là Hilo và Lonon?

Hắn ta không thể tin được, khó lòng mà tưởng tượng ra cảnh này.

Vèo!

Hilo và Lonon nhanh chóng đuổi theo ba Khai Hoang Giả kia, tốc độ của hai người họ rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều so với ba tên Khai Hoang Giả kia, có thể lôi chiếc xe cuồn cuộn lao nhanh đi.

Ba người này sợ tới mức vội vàng lùi lại về phía sau, chỉ đối mặt thoáng qua cũng có thể nhìn ra được bọn họ cơ bản không phải đối thủ của hai người này, lập tực xoay người chạy về hướng Cự Ưng.

Đại điện và Cự Ưng cách nhau không nhau, ba người nhanh chóng chạy tới gần Cự Ưng, mà lúc này tên đầu trọc kia đã kịp phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy xuống đất vọt tới trước mặt hai người kia quát:

- Hilo, Lonon, mau dừng tay lại!

Nghe được tiếng gầm lên của hắn, Hilo và Lonon ngẩn ra, lập tức ngừng lại, sắc mặt bên dưới chiếc khăn trùm đầu vô cùng khó coi, đôi mắt lập lòe chớp chớp, không dám nhìn thẳng vào tên đầu trọc kia.

Những người khác nghe tiếng tên đầu trọc gọi tên của Hilo và Lonon, lập tức ngẩn người. Bọn họ nhìn hai người vừa dừng lại, nhất thời trợn mắt há mồm, không thể tưởng tượng nổi.