Chương 828 Ác Chiến(2)
Hai tên nô lệ kéo xe này lại là hai vị quân thần Hilo cùng Lonon?
Trên mặt lão giả mặc trường bào màu đen tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, quay sang Hathaway nói:
- Chỉ dựa vào Ma Hạt quân thần sẽ không ứng phó được, ta đi trợ giúp bọn họ, làm phiền ngài xem chỗ đó giúp ta một chút.
Hathaway biết rõ hắn đang nói tới cái gì, nàng cũng đang có ý định này, đồng thời càng thêm tin tưởng vào cảm giác của mình. Nàng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào thần điện ở đằng xa, hóa ra là giữ lại hai vị quân thần bán mạng thay mình, khó trách hắn núp trong bóng tối không chịu lộ diện.
- Dừng lại làm gì? Giết!!
Đỗ Địch An nổi giận gầm lên một tiếng.
Hilo và Lonon do dự không quyết định được, tiến lên lại lùi xuống, xiềng xích ở trên lưng rung lên leng keng.
Đỗ Địch An tức giận chụp lấy công tắc trên bục kim loại, ngay lập tức có một dòng điện lưu theo xiềng xích truyền thẳng tới lưng của Hilo và Lonon, khuếch tán ra toàn bộ cơ thể, để hai người này giống như phát điên, kêu lên thảm thiết.
Đỗ Địch An lập tức dừng tay, lúc này còn đang trong chiến đấu, hắn không muốn bọn họ mất đi khả năng chiến đấu vào ngay lúc này.
- Giết!
Hắn thét lên một lần nữa.
Hilo cùng Lonon ngừng run rẩy, nghe Đỗ Địch An nói, chỉ do dự một thoáng, sau đó vẫn gầm thét lao ra ngoài.
- Ngươi đã làm gì bọn họ?
Người đàn ông trung niên trọc đầu giận tím mặt, nhìn hai người kia đang lao đến. Hắn nhìn vào ánh mắt của hai người bọn họ tràn ngập tuyệt vọng cùng bi ai, hắn lập tức biết nhất định là do Đỗ Địch an giở trò quỷ, tức giận nắm chặt nắm đấm, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, bỗng nhiên chiến đao trên lưng hắn tan chảy, bao trùm toàn thân, trong nháy mắt hắn đã biến thành một con bọ cạp đen, thân cao ba mét, phần đuôi dựng lên một móc câu bén nhọn đầy độc.
Hai cánh tay của hắn cũng biến thành hai cái kìm, trên lưng mọc thêm một cánh tay rắn chắc cầm một thanh chiến đao giống hệt với thanh thanh chiến đao trên lưng hắn trước đó.
- Là người tự tìm chết!
Hắn gầm lên, đạp một chân nhảy lên thật cao, phóng tới chỗ Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An thấy Hilo và Lonon không dừng lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, đập một cái vào cơ quan trên bục kim loại, rầm rầm rầm, một chuỗi tiếng xiềng xích vang lên, từ dưới đáy chiến xa bắn ra vài cái xiềng xích, đồng thời ở bốn góc chiến xa có bốn cây cột sắt dựng thẳng lên, trong nháy mắt bao quanh chiến xa tạo thành một chiếc lồng sắt vững chắc.
- Chỉ như vậy đã muốn ngăn cản ta? Đi chết đi!
Ma Hạt quân thần phẫn nộ gào thét, đột nhiên cái kìm nện vào xiềng xích bên ngoài chiếc xe, vang lên mấy tiếng rầm rầm, ma sát ra đốm lửa.
Đỗ Địch An nghiêng người né sang một bên, tránh cái kìm đang nện xuống.
Cùng lúc đó hai tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng vang lên khiến Ma Hạt quân thần không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy một màn khiến viền mắt hắn đỏ lên, chỉ thấy xiềng xích xâm nhập vào cơ thể Hilo và Lonon, thân thể bọn họ bị kéo bay ngược trở về, phần lưng chảy ra lượng lớn máu tươi, thống khổ không muốn sống.
Lúc này hắn mới chú ý tới, vừa nãy hắn đánh vào xiềng xích, mà những xiềng xích này lại nối liền với thân thể hai người bọn họ, chính mình kéo xiềng xích vây quanh chiến xa chẳng khác nào kéo xiềng xích trên lưng bọn họ cả!
Vèo!
Hắn lập tức thu hồi kìm của mình lại, chân đạp vào chiến xa, kéo dãn khoảng cách.
Hilo cùng Lonon đã lui trở về bên cạnh chiến xa, hai người nằm cuộn tròn trên mặt đất, phát ra những âm thanh gào thét tê tâm liệt phế khiến người khác nghe được toàn thân sợ hãi, da đầu run rẩy.
Lúc này Hathaway cùng những người trên Cự Ưng cũng đã nhìn ra, hai vị quân thần đã bị xiềng xích chiến xa khống chế, khó có thể trở mình, không thể không chiến!
Trông thấy bọn họ lăn lộn trên mặt đất gào thét thống khổ, tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, khó có thể tượng tưởng nổi bọn họ đã trải qua những gì ở đây.
- Tại sao không đánh tiếp đi?
Đỗ Địch An lạnh nhạt nhìn người đàn ông trọc đầu đang lùi về sau, nói:
- Có phải Ma Hạt quân thần thật không, xem ra nhất định quan hệ giữa ngươi và hai vị này không tệ, cho nên mới đau lòng vì bọn họ như vậy.
- Ngươi, ngươi!
Ma Hạt quân thần tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe, nhưng nhìn thấy xung quanh Đỗ Địch An đều là xiềng xích, lại nhìn thấy Hilo và Lonon thống khổ lăn lộn trên mặt đất, hắn cũng không dám mạo muội tấn công.
Đỗ Địch An nhìn hai người đang đau đớn nằm dưới mặt đất nói:
- Đã sớm nói với các ngươi, phải suy nghĩ cho kĩ, các người đã đáp ứng chiến đấu vì ta, nên tuân thủ lời hứa đó, không nên nhường bọn họ, nếu không người thua thiệt nhất định là các ngươi.
- Ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!
Ma Hạt quân thần nhìn bộ dạng cao ngạo của Đỗ Địch An, trên mặt cực kì tức giận, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn hắn.
Đỗ Địch An nhìn hắn một cái, lại nhìn Hilo và Lonon nói:
- Đứng lên, tấn công!
- Ngươi!
Hai mắt Ma Hạt quân thần lóe lên sát khí, đột nhiên lao ra, cũng không phải phóng tới chỗ Đỗ Địch An mà lao thẳng tới chỗ Hilo và Lonon.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, nháy mắt hắn đã đứng trước mặt bọn họ, chiến đao trên tay mạnh mẽ chém xuống, hai tiếng boong boong vang lên, mặt đất nứt ra. Chỉ thấy chiến đao của hắn chém thẳng vào xiềng xích trên lưng Hilo và Lonon, ma sát ra đốm lửa, nhưng những sợi dây xích cực kì cứng rắn, run lên vài lần nhưng không bị đứt gãy.
- Ngu xuẩn!
Đỗ Địch An từ trên cao nhìn xuống, mặt không biểu tình, nhìn Hilo và Lonon nói:
- Cơ hội tốt như vậy, còn không chịu ra tay?
Ma Hạt quân thần thấy chiến đao của mình không thể chém đứt dây xích này, ngẩn người một chút, nghe được Đỗ Địch An nói, lập tức nổi giận gào lên:
- Ta nhất định sẽ lột da ngươi!
Vèo!
Vèo!
Đột nhiên hai tiếng rít chói tai vang lên.
Ma Hạt quân thần nghe được tiếng vang, đồng tử co rút lại, quay người nhìn tới, chỉ thấy được hai bóng đen đang lao nhanh tới, chính là Hilo và Lonon.
Sắc mặt hắn ngơ ngác, vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn không tránh kịp, bị gai nhọn dưới nách của Hilo tấncông, trước ngực hiện ra một vệt máu. Cùng lúc đó, Lonon từ không trung đánh xuống không trúng, thân thể hắn ta uốn éo, cái đuôi trên lưng như chiếc roi đánh tới.
Ma Hạt quân thần trơ mắt lên nhìn chiếc đuôi mọc đầy vảy đánh tới, không cách nào tránh được.
Oành một tiếng, một thanh kiếm sắc bén đâm tới, đẩy chiếc đuôi ra ngoài. Là ông lão mặc hắc bào ra tay tương trợ.
…………………….