← Quay lại trang sách

Chương 829 Nghịch Phản

Xin nhị vị quân thần dừng tay!

Lão giả áo đen nâng kiếm bảo vệ trước mặt Ma Hạt quân thần, vội quay sang phía Hilo và Lonon đang chuẩn bị tấn công nói:

- Ta biết hai vị khó xử nhưng xin hãy tin tưởng bọn ta, nhất định bọn ta sẽ giải cứu hai vị.

Thân thể Hilo và Lonon hơi khựng lại, ngay sau đó dường như cảm nhận được bàn tay Đỗ Địch An ấn lên cơ quan trên chiến xa, bọn họ lại gầm lên giận dữ lần nữa, liều chết xông về phía lão giả áo đen.

Lão giả áo đen thấy vậy, trường kiếm trong tay nhanh chóng hòa tan, bao trùm toàn thân, chớp mắt biến thành ma vật dạng nửa người nửa thằn lằn đứng thẳng. Toàn thân có nhiều chân vặn vẹo, đầu tóc được một tầng vảy sừng màu xanh lá bao phủ, bộ dạng dữ tợn, có mấy phần giống Thú Ảnh giả mà Đỗ Địch An từng gặp trước đó.

Tạch một tiếng, lòng bàn tay hắn nhô lên một cái gai nhọn giống như lợi kiếm, ngăn tay Hilo lại nói:

- Nhị vị quân thần, chúng ta nhiều người cùng đến đây như vậy chính là vì bình ổn chiến loạn bên ngoài Ngoại Bích, hai người ngàn vạn lần không nên chiến đấu vì tiểu tử này, làm hao tổn danh dự của mình.

Ánh mắt Hilo và Lonon lóe lên vẻ bi thương, hắn làm sao biết bọn họ đã trải qua những gì. Hai chữ “Danh dự” này sớm đã bị hủy hoại trong lòng bọn họ, so sánh với những ngày tháng địa ngục đã trải qua trong địa lao kia, vinh dự và thanh danh đã tan như bọt biển từ lâu.

Rống!

Hilo bi phẫn rống giận, lại lần nữa vung tay lên.

Lão giả áo đen vung lưỡi kiếm trong tay, thân thể chuyển động linh hoạt tránh né công kích của hai người, nhìn như đang liên tiếp bại lui nhưng thực tế vô cùng thành thục, vừa chống đỡ vừa tiếp tục khuyên:

- Xin nhị vị quân thần dừng tay, chờ bọn ta giết chết tiểu tử này sẽ lập tức giải thoát cho các người.

Hilo cùng Lonon chẳng quan tâm, điên cuồng tấn công mãnh liệt.

Chiến xa được bọn họ lôi kéo lao nhanh cuồn cuộn, rìa ngoài bánh xe là gai nhọn hình thoi, theo chiến xa đang lao nhanh mà quấy động không khí, để người khác không cách nào tới gần.

- Muốn giết ta, trừ phi ngươi muốn bọn họ chôn cùng.

Đỗ Địch An thấy lão già này chưa từ bỏ ý định, châm chọc nói:

- Không cần tiếp tục hoa ngôn xảo ngữ, nếu bọn họ dừng tay để các ngươi tới công kích ta, xiềng xích bị các ngươi phá hư thì cột sống của bọn họ cũng sẽ bị lôi ra. Đến lúc đó chẳng những ta đã chết mà bọn họ cũng chết, sau đó các ngươi cho bọn họ một cái danh hiệu vinh quang ‘hi sinh vì nhiệm vụ’ thì có ý nghĩa gì?

Sắc mặt lão giả áo đen khẽ biến, trợn mắt giận nhìn Đỗ Địch An nói:

- Tiểu tử thối, ngươi đừng quá đắc ý. Ngươi thật sự cho rằng chỉ dựa vào bọn họ là có thể bảo vệ được ngươi hay sao?!

- Vậy ngươi tới thử xem.

Đỗ Địch An cố ý khiêu khích.

Lão giả áo đen tức giận đến sắc mặt phát lạnh, trong lúc hắn đang phân tâm, Hilo đột ngột vung đuôi ra, suýt chút cắt đứt cổ hắn, làm hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch vội nhảy về phía sau quát to:

- Nhị vị quân thần, các ngươi thật muốn bán mạng vì tiện dân này thật sao, cốt khí của các ngươi đâu cả rồi?!

Hilo và Lonon nghe hắn nhắc tới hai chữ “Cốt khí” lập tức rống lên giận dữ và bi phẫn, công kích càng điên cuồng hơn.

Ma Hạt quân thần ở một bên khác thấy bọn họ quyết tâm bảo vệ Đỗ Địch An, đã không còn cách nào thuyết phục, đáy mắt hiện lên vẻ kiên quyết, quay mặt về sau, quát lên với những người đứng trên lưng đại bàng khổng lồ:

- Các ngươi đến đây hỗ trợ giết chết tên tiện dân này, để ta kiềm chế bọn họ!

Những người đứng trên lưng đại bàng khổng lồ nghe hắn mở miệng, hai mặt nhìn nhau, lập tức nhảy xuống khỏi lưng đại bàng khổng lồ. Dù sao cũng là Ma Hạt quân thần tự mở lời, bọn họ không dám không nghe.

- Nhớ không được công kích xiềng xích.

Ma Hạt quân thần chăm chú quan sát Hilo, đồng thời nhắc nhở người phía sau.

Mọi người không cần hắn nói cũng biết điểm này, dù thế nào thì xiềng xích cũng liên quan đến tính mạng của hai vị quân thần, ngộ nhỡ bọn họ công kích xiềng xích khiến hai vị quân thần mất mạng, khó có thể đảm bảo quân bộ có trách tội bọn họ hay không.

Nhưng cũng may xiềng xích không quá dày đặc, khoảng cách ở giữa khá lớn, đủ để tìm được góc độ công kích Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn bảy vị Khai Hoang giả vây quanh mình, sắc mặt âm trầm xuống, không nói hai lời kích phát ma thân. Chiến đao to lớn trên lưng hóa thành chất lỏng bao trùm toàn thân, thân thể và tứ chi mọc đầy lưỡi dao sắc bén, nhìn tựa như con quái vật được tạo thành bởi vô số lưỡi dao, chỉ có bộ phận từ cổ trở lên vẫn giữ được dáng vẻ con người.

- Là ma thân Cát Liệt giả?!

Một Khai Hoang giả trong đó nhìn thấy hình dạng ma thân của Đỗ Địch An, không kiềm chế được kinh ngạc hô một tiếng.

Lão giả áo đen cùng Ma Hạt quân thần đang chiến đấu với Hilo và Lonon nghe vậy cũng không khỏi liếc mắt nhìn qua, ngay cả Hathaway đứng trên lưng đại bàng khổng lồ cũng cúi đầu nhìn xuống. Lúc thấy ma thân của Đỗ Địch An, trong mắt nàng lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.

Truyền kỳ Ma ngân, cho dù xét trong Khai Hoang Giả cũng cực kì hiếm thấy. Đại đa số Khai Hoang giả đều chỉ là ma ngân hi hữu, mà truyền kỳ ma ngân lại là chìa khóa để đạt tới nội hoang, chỉ có thú ma gia tộc mới có một chút truyền kì ma ngân dự trữ.

Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn bảy Khai Hoang giả xung quanh, tầm nhìn siêu việt giúp hắn thấy rõ dáng vẻ từng người một, bảy người hình dáng dữ tợn chia nhau vây quanh hắn từ các phương hướng khác nhau, nếu đổi lại thành một người bình thường, hơn phân nửa sẽ cho rằng mình đã rơi vào địa ngục rồi.

- Giết!!

Một tên Khai Hoang giả cường tráng phản ứng lại đầu tiên, ánh mắt hung ác mãnh liệt, rống giận dẫn đầu lao lên. Ma thân của hắn là nửa người nửa nhím, trên lưng có vô số gai nhọn nhô lên, trước ngực cũng có bốn năm chiếc gai to như ngà voi nhô ra từ sâu bên trong. Bất luận là sau lưng hay trước ngực đều khiến cho người đối diện không thể nào xuống tay công kích.

Trên tay hắn mọc đầy lông, tấn công giống như sư tử vồ con mồi.

Đôi mắt Đỗ Địch An lạnh băng, lưỡi hái trên cánh tay mãnh liệt chém tới.

Phụt một tiếng, cánh tay chạm vào cổ tay người nọ, máu tươi lập tức trào ra, bàn tay mọc đầy lông tóc thô ráp lập tức bị cắt đứt không chút trở ngại.

Tráng hán cường tráng rụt tay lại kêu lên thảm thiết, nhìn Đỗ Địch An đầy kinh sợ. Ma ngân của hắn không thiên về công kích mà nghiêng về phòng thủ. Nếu là khi hắn đang ở trên chiến xa, cho dù sáu vị Khai Hoang giả tới công kích hắn cũng không sợ chút nào, nhưng chủ động công kích lại là nhược điểm của hắn, cho dù vậy hắn cũng không nghĩ tới mới đối mặt một lần đã chịu trọng thương như thế.

Những người khác thấy vậy, lập tức thu tay lại.

Tuy ma ngân Cát Liệt giả rất ít, nhưng lại có ảnh hưởng cực lớn đối với bọn họ, đây là truyền kỳ ma vật có lực công kích khủng bố nhất trong các ma vật, đặc biệt là quần chiến.

Chỉ cần nhìn hình dáng ma thân của Đỗ Địch An lúc này bọn họ đã có cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đây hoàn toàn là một con quái vật mà mọi bộ phận trên thân thể đều là vũ khí!

- Dùng binh khí!

Một nữ tử có hoa văn kỳ dị trên mặt lên tiếng, nàng nhanh chóng ra tay, quất một sợi roi đen vào giữa các sợi xiềng xích.

Đỗ Địch An vung hai tay kẹp lấy sợi roi, cánh tay vung lên một cái, xiềng xích đứt đoạn!

- Tránh ra, ta tới!

Một tên Khai Hoang giả khác hét lớn một tiếng, đột nhiên vọt tới bên cạnh chiến xa. Trên vai hắn nhô lên một cây cốt, một luồng gió mạnh từ bên trong phun ra, bắn vào giữa chiến xa.

Đỗ Địch An nhìn trạng thái ma thân của hắn liền đoán được người này hơn phân nửa chuyên về độc, lập tức nín thở.

Nhưng mặc dù hắn đã ngừng hô hấp, khi bị luồng gió mạnh thổi tới vẫn cảm thấy một trận choáng váng, bảy Khai Hoang giả trước mắt bỗng chốc biến thành mười bốn người, sau đó lại biến thành hai mươi tám, tiếp đó càng ngày càng nhiều, dường như đang không ngừng xoay quanh người hắn.

Hắn lắc lắc đầu, lúc này từ bên cạnh có tiếng xé gió rít gào truyền tới, khi hắn kịp quay đầu nhìn lại thì đã cảm thấy phần eo đau nhói, bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào.

Hắn lập tức giơ tay bắt lấy, răng rắc một tiếng, lưỡi dao sắc bị bẻ gãy, hắn cúi đầu nhìn, trên eo lại có thêm một cây thương dài.

- Lên!

Khai Hoang giả khác thấy Đỗ Địch An trúng độc, lập tức ùa lên.

Thân thể Đỗ Địch An hơi hơi lay động. Hắn nỗ lực mở mắt ra, các bóng hình mờ ảo trong tầm mắt mới miễn cưỡng biến mất. Hắn biết không thể ở đây lâu được, tuy chiến xa có thể bảo vệ hắn nhưng cũng là trở ngại đối với hắn. Nếu đổi lại thành một nơi rộng rãi, hắn có thể thoải mái đối mặt bảy Khai Hoang giả này. Cứ cho là bọn họ các có các chiêu thức và năng lực ma ngân khác nhau thì hắn cũng có thể đánh gục từng người trong đội hình bọn họ.

- Hilo! Lonon!

Hắn chuyển động lưỡi dao toàn thân bảo vệ cơ thể, đồng thời hét lớn.

Hilo và Lonon đang chiến đấu kịch liệt không khỏi quay đầu lại nhìn, thấy Đỗ Địch An nâng một cánh tay lên, tư thế này bọn họ đã từng nhìn thấy, là động tác ra hiệu rút lui!

Hai người chú ý tới vết thương trên eo Đỗ Địch An, lại nhìn bảy Khai Hoang giả đang ùa lên xung quanh chiến xa, lập tức biết Đỗ Địch An đã khó địch lại.

- Ngăn hắn lại!!

Bỗng nhiên đôi mắt bi phẫn của Hilo lóe lên hận ý, ngừng tất cả công kích, gầm thét lên:

- Hắn muốn chạy về Thần Điện, ở đó có thông đạo ngầm, mau ngăn hắn lại!

…………………………