← Quay lại trang sách

Chương 830 Lòng Nghi Ngờ

Mau ngăn hắn lại!!

Nghe thấy lời Hilo, Ma Hạt quân thần đang ác chiến với hắn lập tức rống to với bảy người đang vây quanh chiến xa.

Bảy người giật mình, lúc này mới để ý thấy Hilo đang chiến đấu kịch liệt nói dừng là dừng, không có nửa phần do dự. Điều này chứng tỏ lúc trước bọn họ “kịch chiến” chỉ là làm dáng mà thôi, không thật sự dùng toàn lực. Hơn nữa hai người chỉ có một chút ngoại thương, nhìn như nghiêm trọng nhưng không hề tổn thương trí mạng.

- Giữ hắn lại!

Bảy người lập tức phản ứng, chia nhau vây quanh Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nghe Hilo rống giận, đôi mắt híp lại một chút, ngay sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận, giơ tay chụp lấy cơ quan:

- Phản đồ, tìm chết!

Sau khi cơ quan được ấn xuống, thân thể Hilo đột nhiên run rẩy ngã trên mặt đất, cả người cứng đờ co giật như cá chết.

Mà Lonon ở một bên xiềng xích khác lại không có chuyện gì. Cơ quan khống chế xiềng xích có nhiều chỗ, có cơ quan tổng hợp, cũng có khởi động từng phần, Đỗ Địch An chỉ ấn xuống cơ quan xử phạt Hilo.

Lonon thấy mình không bị điện giật thì sửng sốt một chút, âm thầm thở ra một hơi, lúc nhìn thấy Ma Hạt quân thần muốn tới nâng Hilo đang ngã trên đất dậy, vội vàng nói:

- Đừng chạm vào hắn!

Ma Hạt quân thần lập tức dừng tay, nhìn hắn khó hiểu.

Cùng lúc đó, thân thể Đỗ Địch An linh động như cá trạch đứng trên chiến xa nhún người nhảy lên, vứt bỏ chiến xa, phóng thật nhanh về hướng Thần Điện.

Hathaway đứng trên lưng chim đại bàng khổng lồ nhìn cảnh này, muốn ra tay ngăn cản nhưng lại cố kỵ Helisha bên trong Thần Điện, lo lắng nàng ta nhân cơ hội ra tay đánh lén.

Lúc này, bảy vị Khai Hoang giả toàn lực đuổi theo phía sau Đỗ Địch An, phẫn nộ rít gào. Nhưng tốc độ bọn họ vẫn kém một khoảng lớn so với Đỗ Địch An, chỉ có hai người trong đó mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp bóng dáng của Đỗ Địch An nhưng muốn truy kích thì vẫn còn cách một đoạn xa, muốn đuổi kịp và vượt lên lại càng không có khả năng.

- Muốn chết!

Đỗ Địch An đang lao vút như bay bỗng nhiên phanh lại, khiến người sau bất ngờ không kịp phòng bị, đồng thời lưỡi dao sắc bén toàn thân bung ra, giống như khổng tước xòe đuôi, lưỡi dao sắc bén trên tứ chi tỏa ra sát khí dày đặc, bất ngờ kề vào cổ hai người truy sát gần nhất phía sau.

Đồng tử hai người co rụt lại, sợ tới mức hồn bay ra ngoài. Không ai nghĩ tới Đỗ Địch An đang liều mạng đào thoát lại dám xoay người phản kích.

Bọn họ không kịp phòng bị, chỉ có thể miễn cưỡng vung vẩy binh khí chống đỡ.

Roạt! Roạt!

Hai tiếng đứt rời vang lên, binh khí bọn họ đứng trước lưỡi dao sắc bén của Đỗ Địch An không chịu nổi một kích, nháy mắt bị chém gãy, ngay cả thân thể cũng bị chém mấy đoạn. Một người mất mạng ngay tại chỗ, người còn lại phản ứng nhanh hơn, kịp thời tránh đi chỗ chí mạng. Tuy bị chém vào eo nhưng sau khi rơi xuống đất cũng không chết được, hơn nữa ngay lúc rơi xuống còn nhanh chóng dùng tay chống đỡ thân thể lăn về phía sau. Thậm chí không kịp chú ý tới máu tươi đang chảy ra ào ạt, tùy ý túm để ruột và dạ dày kéo lê trên mặt đất.

Một màn này cực kỳ máu me, khiến người nhìn sợ hãi, năm người truy kích phía sau lập tức giảm tốc độ.

Mà Đỗ Địch An cũng không quay đầu lại, xoay người tăng tốc phóng về Thần Điện.

Trong nháy mắt, khoảng cách hai bên bị kéo dài, năm người phía sau thấy không còn cách nào đuổi theo, chậm rãi ngừng trước Thần Điện, không dám tùy ý tới gần. Dù sao lúc trước Hathaway cũng đã từng nói, vị Thánh nữ Long tộc tiền nhiệm Helisha kia đang ở trong Thần Điện. Nếu nàng ta mà ra tay, phỏng chừng năm người bọn họ sẽ bị hạ gục trong nháy mắt!

Ma Hạt quân thần và lão giả áo đen thấy lỡ mất thời cơ, bóp cổ tay thở hắt ra, tức giận khó bình tĩnh.

- Hathaway điện hạ, không thể để bọn họ chạy như vậy, chúng ta cùng nhau giết vào!

Ma Hạt quân thần biết không có thời gian do dự, ngẩng đầu nói với Hathaway. Hắn đã chuẩn bị tốt để cường công, nếu vị Helisha kia không có Thú Ma khí trong người, hắn tự tin dự vào bọn họ đủ để vây khốn nàng!

- Được!

Hathaway gật đầu, nàng biết không thể đợi lâu. Nếu lần này để vị tỷ tỷ này chạy trốn, sau này muốn bắt lại sẽ càng khó khăn hơn. Nếu không thể diệt trừ nàng ta, trong lòng nàng sẽ khó yên. Nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vị tỷ tỷ này của nàng có thiên phú khủng bố cỡ nào. Nếu để nàng ta có đủ thời gian trưởng thành sẽ khó đảm bảo tương lai nàng không gặp phải nguy cơ.

Ngay khi mấy người chuẩn bị cường công, Lonon nhìn Đỗ Địch An đứng ở cửa lớn Thần Điện, biểu cảm của người này lạnh băng, bỗng nhiên như có tia sét đánh vào đại não của hắn, biểu cảm này làm hắn đột nhiên nhớ lại thời điểm trước lúc mình và Hilo bị bắt giữ!

Tuy rằng lúc ấy hắn hôn mê quá nhanh, không kịp thấy rõ tình huống, nhưng vẫn có ấn tượng với việc mình và Hilo lao vào Thần Điện bị thương. Lúc hắn ở địa lao nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, cho đến khi xiềng xích khóa trên chiến xa, bị Đỗ Địch An kích thích mới lần nữa cảm nhận lại công kích kia, không hề khác biệt!

- Không được tới!!

Hắn nhìn Ma Hạt quân thần đi nhanh về phía trước, đột nhiên bừng tỉnh, thất thanh kêu lên:

- Nơi đó có bẫy, không được đi vào!!

Ma Hạt quân thần và đám người lão giả áo đen hơi hơi ngẩng ra, chăm chú nhìn hắn.

- Có bẫy? Ngươi khẳng định?

Lão giả áo đen hỏi đầu tiên.

Sắc mặt Lonon tái nhợt, nói:

- Ta khẳng định! Ta và Hilo bị đánh trọng thương như vậy, ngàn vạn lần không thể đi vào nơi đó!

Ma Hạt quân thần khẽ nhíu mày, nói:

- Nhưng Hilo đã nói bên trong có thông đạo, hắn chuẩn bị dùng nó để chạy thoát!

- Đó là hắn lừa các ngươi!

Lonon đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hiểu rõ mưu kế của Đỗ Địch An. Cố ý nói cho bọn họ biết bên trong có mật đạo, nếu bọn họ bất ngờ phản bội nói ra chuyện này, từ đó dụ dỗ những người kia thừa cơ truy kích, sau đó một lưới bắt hết!

Bỗng chốc trong lòng hắn run rẩy, cảm thấy sợ hãi. Trong mắt hắn lúc này, thiếu niên đối diện chính là ma quỷ đội lốt người, dơ bẩn tà ác. Hắn lập tức quay đầu nói với đám quân thần:

- Bên trong có bẫy, các ngươi không thể đi vào, nếu không thì……

Nói tới đây, trong lòng hắn lại trào lên một nỗi bi thương, những bi thảm hắn đã trải qua trong địa lao kia nghĩ lại mà kinh.

Hathaway nhíu mày nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn vào Thần Điện, phát hiện Đỗ Địch An vẫn đứng ở cửa mà không trực tiếp chạy trốn vào Thần Điện. Đổi lại một người bình thường nhìn thấy hành động này, chắc chắn sẽ tin tưởng lời nói của Lonon, bên trong có bẫy, Đỗ Địch An đang chờ bọn họ đuổi theo.

Nhưng nàng từng ở cùng Đỗ Địch An, có đôi chút hiểu biết với thiếu niên này. Đây là một người có tâm tư rất sâu, cực kỳ xảo trá. Nếu Lonon nói là thật sự, vậy hành động này của hắn chẳng khác nào một nét bút hỏng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại càng dấy lên nghi ngờ. Bỗng nhiên, dư quang trong mắt chợt lướt qua Hilo còn đang hôn mê run rẩy trên mặt đất, quay đầu nhìn Lonon, trong mắt lóe lên sát khí nồng đậm, nói:

Lời này của nàng vừa ra, Ma Hạt quân thần, lão giả áo đen cùng năm vị Khai Hoang giả còn lại đều sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nhìn Lonon đầy hoài nghi.

Đều bị xiềng xích trói buộc, Hilo đã hôn mê run rẩy, nước miếng cũng chảy ra, nhìn như vậy tuyệt đối không giống ngụy trang. Nhưng Lonon lại không có việc gì, ngược lại còn có thể đứng đây nói chuyện, còn tiết lộ tin tức cho bọn họ.

Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn thuần phục Đỗ Địch An, cố ý ở lại nơi này kéo chân bọn họ?

Lonon nghe Hathaway nói, cũng ngây người một chút, ngay sau cả người hắn lạnh toát. Hắn rùng mình ngẩng đầu nhìn đám người Ma Hạt quân thần cùng Hathaway, nhìn một vòng, trong mắt mỗi người đều mang theo vẻ hoài nghi cùng chất vấn.

Hắn hơi há mồm, lại cảm thấy trong miệng khô khốc không nói lên lời.

Bỗng nhiên hắn hiểu được vì sao Đỗ Địch An không công kích hắn mà chỉ công kích Hilo. Hắn còn tưởng rằng Đỗ Địch An không nhận ra hắn có lòng phản loạn, cho nên chỉ trừng phạt Hilo.

Nhưng hiện tại mới biết được, hắn đã quá ngây thơ rồi!

Sự “Lưu tình” của tiểu quỷ này không khác nào đẩy hắn vào vực sâu, làm tất cả lời nói của hắn hóa thành không!

Nếu như trước kia, hắn cố ý nói cho bọn họ biết bên trong thần điện có mật đạo chạy trốn là để dự phòng bọn họ trực tiếp làm phản, vậy thì việc chỉ trừng phạt Hilo chính là dự phòng họ gián tiếp làm phản! Hai phần chuẩn bị này để hắn và Hilo không làm phản, thậm chí cho dù bọn họ làm phản cũng sẽ bị Đỗ Địch An lợi dụng, trở thành đồng lõa với hắn!

Bỗng nhiên hắn rất muốn khóc, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như vậy.

- Ta thật sự không lừa các ngươi……

Giọng nói hắn chua xót, cảm giác mình giống đang giãy dụa hấp hối. Sau khi cẩn thận suy nghĩ những mưu kế của Đỗ Địch An, tự hắn cũng rõ hình tượng của mình trong lòng đám người Hathaway lúc này. Đồng thời hắn cũng nghĩ đến một chuyện mờ mịt khó hiểu khác, chính là vì sao Đỗ Địch An không trực tiếp công kích làm hắn hôn mê, như vậy hắn cũng đỡ phải phản bội.

Về điểm này, đáp án duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là Đỗ Địch An đã tính tới trường hợp bọn họ đồng thời hôn mê, chỉ dựa vào một câu nói phiến diện của họn họ, chưa chắc có thể làm đám người Hathaway tin.

Dù sao một người tùy thời sẽ phản bội thì không nên biết được tin tức quan trọng như thế, mà một khi đã nổi lên lòng nghi ngờ, muốn lừa bọn họ vào điện sẽ càng khó khăn.

Nhìn Lonon mặt tái nhợt giải thích, Hathaway lại càng nhíu chặt mày, năm vị Khai Hoang Giả khác cũng bán tín bán nghi, trong đó đã có người thu hồi binh khí, tiến lên nâng vị Khai Hoang giả bị chém ở eo, giúp hắn thu nội tàng vào trong bụng.

Ma Hạt quân thần nhìn Lonon, hoài nghi trong mắt cũng chậm rãi biến mất, vừa định mở miệng, bỗng nhiên có người kêu lên:

- Hắn đang làm gì?

…………………………