← Quay lại trang sách

Chương 832 Sa Lưới

Hathaway điện hạ, trạng thái của tỷ tỷ người có chút không thích hợp.

Bỗng lên lão giả mặc áo choàng đen bên cạnh lên tiếng, hắn chăm chú nhìn chiếc khăn treo trên đầu của Helisha,

- Các người nhìn đi, toàn bộ thân thể nàng ta đều là màu đen, không lẽ nàng ta đã…

Nghe thấy lời nói đó, Hathaway cùng Ma Hạt quân thầnđều kinh ngạc, lúc này họ mới nhìn thấy ánh mắtHelisha là một màu đen kịt, sâu như hồ nước, ngay cả tròng mắt cũng không còn.

Mặt Hathway biến sắc, nàng nhìn Đỗ Địch An tức giận nói:

- Chuyện gì thế này?!

- Chuyện gì đang xảy ra thế hả?

Đỗ Địch An ngửa đầu lên trời, gương mặt vặn vẹo điên cuồng, dữ tợn phát ra âm thanh cười to:

- Ngươi hỏi ta chuyện gì đang xảy ra? Không lẽ người quên mất mình đã làm chuyện gì rồi sao? Nếu như không phải do người, không phải do ngươi…

Nói đến đây, hàm răng của hắn cắn chặt lại, nhìn chằm chằm vào nàng.

Hathaway ngơ ngác, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc nàng đang bay. Đột nhiên nàng hiểu ra tất cả mọi chuyện, khó trách khi nàng nhìn tỷ tỷ mình đều cảm thấy có gì đó kì lạ, nàng không nhịn được bật cười:

- Hóa ra là như vậy, không ngờ là tỷ ấy cũng không mạnh như ta nghĩ, còn không đánh lại được tên Thi Vương kia. Xem tính cách của tỷ ấy, cho dù có hận ta như thế nào thì ít nhất cũng sẽ trở về Long tộc. Long mẫu rất yêu thương tỷ tỷ, nếu nàng trở về nhất định sẽ thay nàng làm chủ. Nhưng lại không thấy nàng ta trở về, hóa ra là không về được…

Nàng càng nói, vẻ mỉm cười lại càng đậm. Giọng điệu giống như cực kì thỏa mãn.

Helisha không có huyết tước trong tay, nàng đã tự tin mình có thể đánh một trận. Nhưng bây giờ Helisha đã bị Thi Vương lây nhiễm, ngay cả ý thức cũng không còn. Nàng càng thêm tự tin cho dù không có Ma Hạt quân thần và lão giả áo đen giúp một tay thì nàng cũng có nắm chắc!

Đỗ Địch An nhìn nụ cười của nàng, sự điên cuồng trong mắt dần dần lặng xuống. Hắn im lặng nhìn nàng, biết bây giờ cho dù nói gì cũng là dư thừa. Hắn không nói gì nữa, chỉ thu hồi sự tức giận vào trong lòng, chầm chậm đưa bàn tay lên đập vào cột gỗ bên cạnh.

Cột gỗ vừa rơi xuống, bên trong đại điện vang lên một tiếng răng rắc.

Ma Hạt quân thần cùng với lão giả áo đen nghe thấy âm thanh này, cả người run lên một cái. Lúc trước chiến đấu bọn hắn đã biết được sự gian xảo của thiếu niên này. Dù hiện tại đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay, bọn hắn cũng không dám lơ là.

Một lát sau, hai người phát hiện đại điện yên tĩnh không một tiếng động này bỗng có tiếng nước chảy, dòng nước lặng lẽ chảy đến dưới chân bọn hắn, ngập đầy mặt đất.

Nước?

Ba người nhìn thấy nước đã tràn tới chân, trong lòng lập tức nghi ngờ nước này có phải bị bỏ độc hay không.

Ma Hạt quân thần và lão áo đen lập tức nhảy lên một bục cao bên cạnh sảnh chính. Chỗ này và nơi Đỗ Địch An đang đứng có độ cao như nhau, bọn hắn cũng không sợ bị dòng nước nhấn chìm.

Hathaway nhìn dòng nước chảy càng lúc càng tới gần mình, vừa muốn nhảy lên tránh dòng nước chợt nhớ đến lúc trước chiến đấu, Đỗ Địch An đã cố ý chỉ lên bầu trời thu hút sự chú ý của bọn hắn, nhưng cuối cùng lại làm cho mặt đất bên dưới nổ tung khiến bọn hắn bị thương.

Nghĩ tới việc này, nàng từ bỏ ý định nhảy lên tránh khỏi dòng nước, thầm nghĩ tên Đỗ Địch An này gian xảo, hiểm độc như vậy, nếu như đầu độc vào dòng nước thì quá đơn giản, bất kì kẻ nào cũng có thể nghĩ tới dòng nước này có vấn đề, hơn nữa bọn hắn đều có đủ thời gian để tránh né.

Dòng nước này không hề có tính công kích, nhiều lắm chỉ có thể dẫn dụ đối phương tới một nơi khác mà thôi.

Nàng đưa mắt nhìn qua đại điện, lập tức phát hiện ngoài đại sảnh nơi bọn hắn đang đứng ra, còn lại chỗ nào cũng tương đối cao. Đỗ Địch An và Helisha đứng trên bậc thang, lão áo đen và Ma Hạt quân thần đứng trên bục bên cạnh đại điện. Tổng cộng có tất cả bốn bục cao, nếu như nước này thật sự có độc, người bình thường sẽ nhảy lên một trong bốn bục cao này.

Nhưng điều kỳ lạ chính là tại sao kiến trúc của Thần Điện lại phải xây dựng thêm những bục cao khác biệt như thế?

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên đồng tử của nàng co lại, nàng vội vàng hét lên với Ma Hạt quân thần và lão áo đen:

- Lập tức rời khỏi, nhanh lên, đó là cái bẫy!

Ma hạt quân thần và lão áo đen giật mình, lập tức phản ứng lại, nhưng còn chưa kịp làm gì, Đỗ Địch An bên kia đã thả tay chạm vào đầu sử tử đá bên cạnh, ấn xuống.

Điện nhanh cỡ nào?

Coi như Khai hoang giả cũng không nhanh bằng 1%!

Ma Hạt quân thần và lão giả áo đen còn chưa kịp nhấc chân lên, đột nhiên thân thể run rẩy, dòng điện truyền cơ thể bọn hắn. Thân thể bọn hắn đứng trên bục cao run lên như đang nhảy một điệu nhảy kì lạ, hai mắt tràn ngập sự tức giận. Càng lúc bọn hắn càng run kịch liệt, nước miếng từ trong miệng lại tràn cả ra ngoài.

Trông thấy bộ dạng quỷ dị của bọn hắn, Hathaway nghĩ đến tình trạng của Hilo ở bên ngoài thần điện cũng tương tự như này, đột nhiên cả người nàng run lên.

Trong lòng nàng nổi lên một tia ớn lạnh, công kích này thật sự quá quỷ dị.

Nàng thực sự không biết Đỗ Địch An đã công kích như thế nào, không lẽ là độc? Thế nhưng cơ bản Ma Hạt quân thần và lão giả áo đen cũng chưa chạm vào vật gì, nếu như ở trên bục cao kia có độc, bọn hắn có mang giày chiến, không thể chạm vào người, không lẽ độc này không cần chạm vẫn bị trúng độc?

Nàng không thể tưởng tượng được loại độc này là gì, ngay cả những loại độc đáng sợ nhất mà nàng biết cũng không đáng sợ như này.

Hơn nữa, nàng càng tin tưởng đây không phải độc dược gì cả, mà là một loại thủ đoạn đặc thù nàng chưa thấy qua bao giờ.

Nàng không tiến lên giúp hai người bọn hắn, lần trước Lonon ngăn cản Ma Hạt quân thần cứu Hilo, chứng tỏ loại phương thức quỷ dị này có thể lây lan!

- Xem như ngươi thông minh.

Đỗ Địch An nhìn Hathaway đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt hờ hững lộ sát ý dữ tợn,

- Nhưng ngươi vẫn phải chết!

Hathaway định nhảy lên đỉnh điện thần để tránh dòng nước, nhưng nghe hắn nói xong thì lập tức từ bỏ ý định này. Nghe thêm một câu phía sau nữa mới phát hiện ra có cái gì đó không đúng, nàng vừa muốn nhảy lên nhưng cả cơ thể giống như bị đóng băng, đầu óc lập tức trống rỗng.

Đỗ Địch An từ trên vách tường lấy xuống một cái cung nhỏ, rồi lại lấy ra một mũi tên giống như một cây bút lông. Hắn ta nhìn vào dòng nước đang chảy, không chút khách khí nhắm thẳng vào thẳng cổ nàng, vèo một tiếng, mũi tên được bắn ra.

Xoẹt một tiếng, mũi tên nhỏ đó bắn trúng vào cổ họng của nàng, nhưng mũi tên này không xuyên qua cổ họng, chỉ đâm sâu vào hai ba centimet, còn lại đều bị vảy rồng bên ngoài chặn lại.

Đỗ Địch An lắp thêm một mũi tên, nhắm thẳng vào mắt nàng.

- Chết đi!

Ánh mắt hắn sắc lạnh, kéo dây cung hết mức, mũi tên bay ra. Xoẹt, mũi tên xuyên qua mắt trái nàng, máu tươi bắn ra tung tóe.

……………………