← Quay lại trang sách

Chương 857 Biến Hoá

Không thể nào!

Hắc bào thiếu niên cảm thấy hoảng sợ, nhìn lợi trảo đánh tới lần thứ hai, hắn gào thét vung chủy thủ đâm tới trán Helisha. Dưới tình huống không có cách nào tránh né, hắn chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến, coi như mình bị thương thì cũng có thể chém giết được Thi Vương. Còn Đỗ Địch An, hắn tự tin coi như mình bị trong thương cũng có thể giết chết hắn.

Vèo!

Đúng lúc này, đột nhiên một quái chi trong đó chuyển hướng, lấy tư thế khó tin vòng tới trước chủy thủ của hắn, lòng bàn tay bị chủy thủ đâm thủng nhưng nàng lại không có cảm giác đau đớn, vẫn nắm chặt bàn tay của hắc bào thiếu niên.

Hắc bào thiếu niên sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng giãy giụa, nhưng bàn tay hắn lại bị nắm rất chặt. Nhìn thấy Helisha đang tới gần mình, trong con ngươi đen kịt tràn đầy sát ý, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục bò ra ngoài đòi mạng, khiến hắn bỗng nhiên có ảo giác tựa hồ trước mắt không phải là một Thi Vương vô ý thức mà bên trong cất giấu một linh hồn hung lệ tàn nhẫn!

Không sai, vào lúc này hắn cảm giác Thi Vương đã tiến hóa ra trí tuệ riêng!

Chỉ riêng ý thức tự phòng ngự này đã có thể nhìn ra.

Đỗ Địch An đứng từ xa nhìn hắc bào thiếu niên kia ra tay, nhưng sau một khắc lại kinh ngạc đến ngây người, Helisha có thể phòng ngự? Không lẽ, nàng đã có lại ý thức?

Hắn kinh ngạc nhìn nàng, thậm chí quên cả việc cài tên đánh lén.

Xoẹt xoẹt hai tiếng, những chi sắc bén trên lưng Helisha chuyển độc như độc xà, trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của hắc bào thiếu niên, xuyên qua phần lưng. Nhìn qua lưng hắn giống như sinh thưởng thêm vài cái quái chi trắng xám, âm u khủng bố giống như móng vuốt ác quỷ.

Lồng ngực hắc bào thiếu niên bị đâm thủng, thân thể hắn lập tức cứng đờ, chờ đến lúc hắn dùng hết sức lực đẩy ra, bỗng dưng ngực hắn truyền tới cảm giác như bị xé rách, sau một khắc, ý thức của hắn trở thành một mảng đen kịt.

Xoẹt một tiếng, máu thịt văng tán loạn trên khôngtrung.

Thân thể của hắc bào thiếu niên bị xé nát ra thành từng khối, bị từng cái quái chi nắm lấy.

Helisha cúi đầu, Ma long dực đen kịt trên lưng nàng hơi cong lại ôm lấy thân thể nàng, sau đó hoàn toàn khép lại, giống như một hình cầu màu đen khổng lồ lơ lửng trên không trung, từ từ hạ xuống mặt đất.

Đỗ Địch An có thể nghe thấy được âm thanh xương cốt bị nhai vỡ vụn từ bên trong viên cầu truyền ra, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng hắn lập tức tiêu tan, hắn khẽ động bàn tay, nhẹ nhàng rung chuông.

Lúc hắn rung chuông lên, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi không hiểu, lo lắng bản thân sẽ không thể khống chế được nàng, lo lắng nàng sẽ không ở bên cạnh mình nữa.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy rất hối hận, hắn thà rằng chưa từng tới nơi này, cũng không gặp phải hắc bào thiếu niên kia.

m thanh chuông truyền đến, ân thanh gặm ăn bên trong Long dực lập tức biến mất, nhưng nàng cũngkhông nghe theo tiếng chuông của Đỗ Địch An quay trở về bên cạnh hắn mà rơi vào yên tĩnh một cách chết chóc.

Qua một hồi lâu.

Lâu đến khi Đỗ Địch An bị âm thanh từ bên cạnh truyền đến khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy bóng dáng Hắc Ngục khí thế hùng hổ lúc trước đang đứng bên ngoài đám lửa, giống như là rất sợ nóng không dám tới gần, nhưng cũng không lập tức rời đi, chỉ là lăn tại chỗ, đào ra một hố sâu tại đó.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt. Giờ phút này hắn không có tâm tình để ý đến Hắc Ngục, hắn chỉ hy vọng Helisha có thể bình an vô sự, trở lại bên cạnh hắn một lần nữa.

Hắn cứ đứng đó như vậy, không dám tới gần nàng.

Trong lòng hắn có một nỗi sợ hãi.

Sau một hồi, Long dực chậm rãi giãn ra để lộ ma thân của Helisha. Nàng đứng đó, bóng lưng cô độc đưa về phía Đỗ Địch An. Mặt đất dưới chân nàng rơi đầy tứ chi cùng đầu lâu.

Trái tim hắn giống như ngừng đập, nhìn chằm chằm vào nàng.

Một lúc sau, Helisha chậm rãi xoay người lại, từng bước lại gần Đỗ Địch An.

Đỗ Địch An nhìn nàng đi tới, không hiểu sao trong nội tâm xuất hiện một chút rung động, hắn có cảm giáctrong cơ thể Helisha đã xuất hiện biến hóa. Khí chất trên người nàng khác với lúc trước, giống như có nhiều hơn một chút bạo khí, không phải bình thản như trước đây.

Hắn đưa tay, dùng chuông ra lệnh.

Helisha dừng bước, lẳng lặng nhìn Đỗ Địch An. Ánh mắt nàng đen kịt, nhìn Đỗ Địch An không trống rỗng như trước nữa mà như là…Nghiêm túc chăm chú nhìn hắn.

Thế nhưng trong ánh mắt này cũng không bĩnh tĩnh mà ẩn chứa một sự tà ác.

Đỗ Địch An nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên cảm giác được khoảng cách giữa hắn và nàng càng lúc càng xa.

Hắn im lặng, chậm rãi đi tới gần nàng.

Khoảng cách càng lúc càng gần, hắn không khống chế được nhịp tim ngày một nhanh, khí tức sát phạt như núi cao đè ép trước mặt khiến hắn không thở nổi.

Hắn lấy khăn tay ra, đưa tay nhè nhẹ lau sạch vết máu trên môi nàng.

Helisha chỉ lẳng lặng nhìn hắn, chẳng qua khí tức sát phạt trên người nàng ngày càng mạnh mẽ, giống như sự im lặng trước cơn bão.

Đỗ Địch An thấy nàng không ra tay thì nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhưng nhìn nàng vẫn duy trì bộ dạng ma thân như cũ, trong lòng hắn có chút đau khổ, hắn một mực lo lắng cho nàng, sợ nàng không thể hồi phục lại bộ dạng trước đây. Hắn không nghĩ tới trong lúc chiến đấu lại xuất hiện tình huống như vậy, quả nhiên bất kì sự may mắn nào cũng đều không liên quan tới hắn, xác suất xấu nhất luôn bị hắn đụng phải.

Hắn yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, đợi tâm tình của mình ổn định trở lại mới quay đầu nhìn con Hắc Ngục kia.

- Nàng ở đây chờ ta một lát.

Hắn nhìn Helisha nói, đồng thời cũng rung chuông lên.

Helisha không trả lời hắn, nhưng đầu tựa hồ có hơin húc nhích.

Đỗ Địch An không nghĩ nhiều, nói xong lập tức phóng tới chỗ Hắc Ngục.

Hắn mở cánh, rất nhanh đã đuổi kịp nó. Hắc Ngục có cấu tạo quỷ dị, có thể phong bế được cường giả như Helisha, nhưng hành động của nó có chút chậm chạp, chỉ cần không giao chiến cùng nó thì sẽ không có vấn đề gì.

Đỗ Địch An dùng thân che đám cỏ, sau đó tiếp cận Hắc Ngục.

Hắc Ngục kêu lên từng tiếng, thân thể bắn ra vài quái chi màu đen chụp về phía Đỗ Địch An.

Thân thể hắn lập tức di chuyển, tránh thoát khỏi những quái chi tập kích. Hắn ôm đám cỏ nhào vào người nó, hỏa diễm trong nháy mắt đốt cháy thân thể Hắc Ngục, khiến nó rít lên chói tai.

Đỗ Địch An nhìn thấy nó bị lửa đốt chảy, nhanh chóng rời đi.

Oanh!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, lưng Đỗ Địch An bị nhiều tảng đá nặng hơn vạn cân đập lên, thân thể nhào lên trước, không khống chế được rơi xuống đất.

Hắn ho khan một tiếng, bò dậy. Lại thấy xương sườn giống như bị gãy, đau đớn bỏng rát. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy chỗ Hắc Ngục đứng khi nãy bị vỡ tung ra, mấy tảng mỡ màu đen bay tán loạn.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn nhìn thấy một nguồn nhiệt yếu ớt xuất hiện trong bụi cỏ cách đó mấy trăm mét.

Hai đứng lên ngưng mắt nhìn lại, nhất thời ngẩn ra. Sát ý trong ánh mắt lập tức tản ra điên cuồng.

.