Chương 858 Mất Khống Chế
Vèo!
Đỗ Địch An nhoáng một cái đã đứng trước mặt người kia, đây là một thiếu nữ chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, cả người mặc một bộ chiến giáp màu xanh biếc, bên ngoài chiến giáp đã bị ăn mòn đến phai màu, nàng không nhúc nhích, nằm trên đất giống như đã hôn mê.
Đỗ Địch An sẽ không bao giờ quên được gương mặt này, không nghĩ tới hắn tìm khắp nơi không thấy, thế mà có thể gặp được Hathaway ở đây, hơn nữa nàng còn đang trong trạng thái trọng thương hôn mê bất tỉnh. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lại có mùi máu lưu lại chỗ này, hóa ra là nàng đã tới đây sớm một bước, chiến đấu một trận cùng với tên hắc bào thiếu niên kia, sau đó bị Hắc Ngục kia đánh trọng thương.
Nhìn toàn cơ thể nàng dính đầy niêm dịch không biết ta, sát ý trong mắt hắn điên cuồng, không trực tiếp tới gần nàng mà khống chế những lưỡi dao sắc bén trên lưng lao tới, rẹt rẹt vài tiếng đâm thủng cổ tay, đầu gốinàng. Đồng thời hai lưỡi dao khác chĩa vào họng cùng ngực của nàng, chỉ cần nàng có động sẽ lập tức đâm thẳng vào.
Cánh tay và đầu gối bị thương nghiêm trọng, Hathaway đau đến mức tỉnh lại. Lông mày nàng nhăn lại, chậm rãi mở mắt.
Đỗ Địch An thấy ý thức của nàng đã khôi phục, không dừng lại, bỗng nhiên quái chi sắc bén chuyển động, chém đứt cánh tay cùng đầu gối của nàng, máu tươi lập tức văng ra tung tóe. Thân thể Hathaway trong nháy mắt đã mất đi tứ chi.
Mà lúc này, Hathaway đã tỉnh lại triệt để, nàng mở to hai mắt. Trong mắt lưu lại một tia hoảng sợ, khi thấy rõ trước mặt mình là Đỗ Địch An, trên mặt nàng có một tia ngạc nhiên, nhưng sau một khắc nàng đã nhìn thấy tứchi mình bị chặt đứt, đầu óc lập tức ong ong, nhất thời trống rỗng.
- Không nghĩ tới có thể gặp lại ta ở đây phải không.
Sắc mặt Đỗ Địch An hết sức dữ tợn, tràn đầy sát ý nói:
- Lần trước để ngươi may mắn trốn thoát,coi như vận khí ngươi tốt, nhưng có vẻ như ông trời không chiếu cố ngươi nữa rồi!
Hathway tỉnh táo lại, ánh mắt quét quanh bốn phía. Nhìn thấy chỗ này vẫn ở Ngoại Bích, sau lưng Đỗ Địch An còn có Cự Bích cao chót vót, mà ở phía xa kia chính là hình bóng xinh đẹp không thể nào xóa nhòa trong tâm trí nàng, nàng giật mình, đầu óc hoảng loạn, cho dù tứ chi truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng khiến cho nàng sợ hãi hơn chính là nàng đang ở trước mặt Đỗ Địch An mà không có sức phản kháng nào, đối mặt với cừu hận cùng sát ý điên cuồng.
Nàng biết rõ nếu rơi vào tay hắn sẽ có kết cục như thế nào, nhưng trước mắt đối với nàng mà nói, tình cảnh này cực kì gay go, không có bất kì cơ hội nghịch chuyển nào!
Đỗ Địch An thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, nhe răng ra cười một tiếng, lưỡi dao trên lưng nhanh chóng cử động, xoẹt xoẹt vài tiếng. Chiến giáp trên người Hathaway lập tức bị bong ra từng mảng. Hơn nữa lưỡi dao cũng vung ra ra, chỉ trong chớp mắt cả người nàng đã trần trụi không còn một mảnh vải che thân, giống như một con dê trắng trẻo nằm trên đồng cỏ, từng vị trí trên cơ thể đều bị lộ ra.
Ánh mắt Hathaway bối rối, nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng của mình, nếu như nói cái gì có thể khiến nàng kiến trì, vậy thì chắc chắn sẽ không như Đỗ Địch An mong muốn, ở trước mặt hắn lộ ra tư thái khẩn cầu thấp kém. Nàng biết rõ, cho dù nàng làm như vậy thì hắn cũng sẽ không tha cho nàng, loại cừu hận kia ngoại trừ giết chóc thì không còn cách nào để hóa giải nữa!
- Cho dù ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ không thể có được tỷ tỷ ta, Tỷ ấy đã thành Thi Vương, vĩnh viễn sẽ không thể trở lại thành người!
Hathaway lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, mặc dù nàng đang nằm trên mặt đất, nhưng vẫn hất ngang cằm, tựa hồ như đang từ trên cao nhìn xuống Đỗ Địch An.
Lời này giống như mũi tên nhọn đâm vào tim Đỗ Địch An, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, dùng lưỡi dao sắc bén nhấc tứ chi lắc qua lắc lại trước mặt nàng, cắt ra từng mảnh khiến máu chảy xuống,
- Tiện nhân, ngươi câm miệng cho ta!
Hắn phẫn nộ gào lên, trên cổ lồi ra những gân xanh cùng mạch máu.
- Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, một tên nam nhân hèn mọn như ngươi, nhìn cái bản mặt xấu xí đó của ngươi, tỷ tỷ ta dù không trở thành Thi Vương cũng sẽ không để mắt đến loại nam nhân như ngươi.
Hathaway chịu nỗi đau đớn kịch liệt truyền tới, mất máu quá nhiều khiến thân thể nàng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nàng vẫn ngạo nghễ nhìn Đỗ Địch An giống như cũ, đùa cợt nói:
- Ngươi chính là một sự thất bại, ngươi cho rằng tỷ tỷ ta đối tốt với ngươi là vì nhìn trúng ngươi sao? Ngươi cũng không tự soi gương xem thử mình là cái dạng gì, luận vẻ ngoài, nhiều người anh tuấn hơn ngươi gấp trăm lần, luận sức mạnh cũng có vô số kẻ mạnh hơn ngươi, ngươi có chỗ nào xứng với tỷ tỷ của ta? Cùng lắm nàng chỉ coi ngươi là một tên hề mà thôi, tiên dân thấp hèn ở Ngoại Bích…
Đỗ Địch An dùng lưỡi dao đâm thẳng vào vai nàng, cơn đau truyền tới khiến nàng ngừng nói, hắn nhìn nàng dữ tợn, gằn từng chữ nói:
- Ngươi không xứng đề cập tới nàng, ngươi không xứng!
- Ngươi càng không xứng!
Hathaway đau đến mức run rẩy, nhưng vẫn cắn răng mắng trả lại.
Tròng mắt Đỗ Địch An muốn lòi ra ngoài, bộ dạng dữ tợn đáng sợ, đột nhiên hắn nở một nụ cười, bộ dạng cực kỳ dữ tợn:
- Ngươi thích nói chuyện lắm đúng không, không có lưỡi, người còn có thể nói nữa không?
Hắn vung lưỡi dao tới bên miệng Hathaway, cứng răng cạy khóe miệng nàng ra sau đó máu tươi từ trong miệng nàng tràn ra.
Hathaway dùng răng cắn chặt lưỡi dao sắn bén, trong ánh mắt đùa cợt lộ ra sự hoảng sợ.
Đỗ Địch An gằn lên:
- Đầy chỉ là mới bắt đầu, ngươi sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu, ta sẽ cho ngươi nếm trải đau khổ gấp trăm nghìn lần sự đau đớn nàng ấy đã chịu đựng.
Hathway cắn chặt hàm răng, không dám mở miệng.
Đỗ Địch An cũng không có ý định sẽ cắt đứt lưỡi của nàng, hắn còn trông đợi lấy được một chút thông tin của Long tộc từ miệng nàng. Hắn thu hồi lưỡi dao, nhưng vẫn chĩa lại trên cằm nàng, nói:
- Nếu như miệng ngươi còn nói bậy gì liên quan đến tỷ tỷ ngươi, ta sẽ cắt đứt nó mang cho chó ăn, để đầu lưỡi ngươi với chó thử tiếp xúc thân mật một lần.
Hathaway biến sắc, tuy rằng nàng có thể nhịn được sự thống khổ cắt đứt đầu lưỡi, nhưng câu nói sau đó của Đỗ Địch An lại khiến nang run sợ, nghĩ đến lưỡi của mình bị một con chó hoang ngậm ăn, bỗng nhiên nàng cảm thấy một trận buồn nôn.
- Tiện dân thấp kém, ngươi làm chuyện nhiều chuyện xấu như thế, nhất định sẽ chết không toàn thây!
Hathaway cắn răng nói.
Đỗ Địch An nhe răng cười, lưỡi dao giống như cánh tay duỗi ra, chạm vào thân thể trắng trẻo của nàng nói:
- Ngươi nói xem, nếu như ta trói chặt ngươi lại, sau đó ném đến nơi phồn hoa náo nhiệt nhất Nội Bích, hoặc là ném ngươi vào Long tộc, lúc đó sẽ như thế nào nhỉ?
Hathaway biến sắc, đây là chuyện nàng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi, như vậy sẽ làm cho nàng thống khổ hơn so với chết. Nhưng nàng biết mình không thể nhát gan, nàng cười lạnh nói:
- Tiện dân ti tiện, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới những thứ dơ bẩn, không phải là ngươi muốn ta sao, tới đi…Tỷ tỷ ta đang ở trước mặt, ta xem ngươi dám làm chuyện không bằng súc sinh đó hay không?
Đỗ Địch An phì cười, nhổ nước bọt lên người nàng, hết sức chán ghét nói:
- Làm ngươi? Trong mắt ta ngươi còn dơ bẩn buồn nôn hơn ma vật xấu xí! Ngươi cho rằng ta xé y phục của ngươi là muốn làm ngươi? Ngươi quá coi trọng mình rồi, ta chỉ muốn dời thú ma khí trên người ngươi xuống mà thôi, chỉ là, nếu như khát vọng được ta làm, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.