Chương 859 Hậu Chiêu
Cái cớ thật thối! Nói nhiều như vậy còn không phải là muốn làm những chuyện bỉ ổi kia? Hừ, Tiện dân chính là tiện dân!
Hathaway ngước mặt, hơi hất nâng cằm lên nhìn Đỗ Địch An bằng ánh mắt chế giễu.
- Chỉ cần ngươi có thể làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy trước mặt tỷ tỷ ta, vậy thì tới đây đi!
- Ngươi cũng tự đề cao mình quá rồi đấy!
Đỗ Địch An nở một nụ cười âm lãnh,
- Ta sẽ để cho tiện dân trong miệng ngươi đến làm ngươi, lũ tiện dân ở mà ngươi nói ở Ngoại Bích không thiếu đâu. Không phải ngươi rất miệt thị những tiện dân này sao? Vậy thì dùng phần đời còn lại hầu hạ họ đi!
- Ngươi!
Hathaway trừng mắt, hiển nhiên nàng vẫn còn đánh giá thấp thủ đoạn hiểm ác của tên này. Nếu như nàng thật sự bị đám tiện dân dơ bẩn kia chạm vào người, vậy thì nàng thà chết còn tốt hơn!
- Chỉ vì thân phận thánh nữ mà hãm hại tỷ tỷ ruột của mình.
Đỗ Địch An dùng những lưỡi dao sắc bén đâm vào vai nàng, nhấc cả cơ thể của nàng lên không trung, điềm nhiên nói:
- Ta sẽ không để ngươi chết đơn giản như thế, sẽ khiến ngươi tận mắt nhìn thấy ta từng bước leo lên được vị trí chí cao nhất của Cự Bích. Khiến ngươi cả đời không được tự do, nếu như ta có thể tiến vào địa ngục, cho dù ngươi có chết ta cũng sẽ đuổi cùng giết tận, tra tấn ngươi!
Hathaway đau đến nhe răng trợn mắt, miễn cưỡng giương mắt nhìn Đỗ Địch An, nỗ lực bày ra vẻ mặt trào phúng,
- Chỉ với ngươi, si tâm vọng tưởng!
Đỗ Địch An nhẹ nhàng nở một nụ cười, không nói gì nữa. Đôi mắt hắn tiến vào trạng thái nhìn xuyên thấu, những lưỡi dao sắc trên lưng bay múa. Xoẹt xoẹt vài tiếng, thân thể Hathaway bị cắt thêm vài vết máu, miệng vết thương không quá lớn, không chảy ra bao nhiêu máu tươi, nhưng dưới năng lực nhìn xuyên thấu của Đỗ Địch An, các kinh mạch quan trọng trên người nàng đều đã bị hắn cắt đứt, giống như hắn đang tiến hành một cuộc giải phẫu, triệt để khiến nàng trở thành một kẻ tàn phế, chỉ dựa vào một mình nàng ta tuyệt đối không thể thoát khỏi tay hắn lần nữa.
Lần trước hắn đã để Hathaway chạy trốn một lần, hắn đã hạ quyết tâm đợi đến lúc hắn bắt được nàng lần nữa, nhất định sẽ không để nàng có cơ hội trốn thoát. Lần này tựa hồ hắn được ông trời chiếu cố, để hắn gặp được nàng đang trong trạng thái trọng thương, bắt giữ không phí chút sức lực nào.
- Ngươi sẽ không được chết tử tế….
Thân thể Hathaway bị phế, hấp hối, nói nỉ non, nhưng lời còn chưa nói xong thì đã đã nghiêng đầu sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Đỗ Địch An ném nàng qua một bên, dùng quần áo bọc tay chân của nàng đang rơi vãi bên ngoài. Sau đó trở lại chỗ Hắc Ngục nổ tung, nhìn xung quanh một lần, nhặt lại mấy phần thịt còn sót lại của Hắc Ngục gói lại mang về để Poland cùng Shamenson nhìn, thử xem có thể tìm hiểu được gì không, để hắn có thể mang vài ba con Hắc Ngục ở Nội Bích về nuôi dưỡng trưởng thành.
Hắn đã nhiều lần chứng kiến năng lực của Hắc Ngục, mặc dù thể chất mạnh như Helisha cũng vẫn bị nó thôn phệ. Từ các vết ăn mòn trên chiến giáp Hathaway đến xem, Hắc Ngục hiển nhiên có khả năng ăn mòn cực kì khủng bố, ngoại trừ phương pháp dùng hỏa diễm tấn công, Đỗ Địch An hầu như không thể nào nghĩ ra được cách ứng phó nào khác. Hắn cảm thấy, mặc dù là nhân vật sâu không lường được như Long mẫu ra tay, một khi cận chiến cùng Hắc Ngục, hơn phân nửa cũng sẽ bị nó nuốt vào bụng tiêu hóa.
- Đáng tiếc, người này đã chết, không thể hỏi thêm được gì.
Đỗ Địch An bay lên cao, nhìn xung quanh một lần nữa nhưng không cảm thấy bất kỳ nguồn nhiệt nào khác,trong tầm mắt cũng không xuất hiện một Hắc Ngục thứ hai hay Phi Long như dự đoán của hắn.
- Chẳng lẽ Phi Long này ở trên trời?
Đỗ Địch An ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây trắng dày đặc, bầy trời trong xanh cực kì đẹp đẽ. Hắn nhíu mày, tên hắc bào thiếu niên từ lúc sống tới lúc chết chưa từng gọi Phi Long tới đây, chẳng lẽ chết nhanh quá nên hắn không kịp phản ứng sao? Hay là hắn biết dù có gọi Phi Long tới cũng vẫn sẽ chết nên mới không gọi? Hoặc là hắn ta cơ bản không hề cưỡi Phi Long tới đây?
Đỗ Địch An suy tư, thở dài một hơi. Nếu hắc bào thiếu niên kia còn sống thì tốt rồi, từ miệng hắn có thể tra ra rất nhiều thứ mà hắn đang tìm kiếm, ví dụ như bọn hắn đến từ đâu? Thần Quốc là là nơi như thế nào? Ngoại trừ Sylvia còn có Cự Bích nào nữa hay không? Có bao nhiêu cái? Tại sao bọn họ lại cướp đi thi thể của chiến thần Sylvia?
- Xem ra chỉ có thể tìm cách moi thông tin từ đám người kia.
Đỗ Địch An khẽ lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối, hắn hạ cánh bay xuống, nhặt những phần cơ thể còn lại của hắc bào thiếu niên rồi bọc lại. Sau đó ôm lấy Helisha, cái đuôi phía sau quấn lấy eo Hathway bay về phía Cự Bích.
Trên đường trở về Cự Bích, hắn suy nghĩ một chút. Ngay khi vào bên trong Cự Bích, trong lòn hắn khẽ động, lập tức đổi hướng bay về phía Ngoại Bích.
Nửa giờ sau, hắn đã về tới núi Uto.
Hắn ôm lấy Helisha vào trong thần điện trước, sau đó bảo Noyes gọi Riley tới đây.
Riley ở trên núi, thời gian qua toàn tâm toàn sức huấn luyện Aurora luyện kiếm, trải qua tháng ngày nhàn hạ.
Hắn đi vào trong thần điện, nhìn thấy Hathaway không còn tay chân, nằm bất động trên đất. Sắc mặt hắn đột nhiên biến hóa, hắn cảm giác mỗi lần gặp mặt Đỗ Địch An đều cho hắn cảm giác hãi hùng khủng khiếp, hắn ta cúi đầu nói:
- Riley tham kiến thiếu gia.
- Có chuyện muốn ngươi đi một chuyến.
Đỗ Địch An ném cho hắn một khăn tay bằng lụa, nói:
- Đến phía tây Cự Bích, cách Thán Tức Chi Bích ba mươi dặm, chỗ đó có một đám người.
- Đám người?
Riley nhận lấy khăn tay, phát hiện ở bên trong có một vật, hắn mở ra nhìn, là một ngón tay bị cắt đứt.
- Mấy ngày tới có một đám thực lực cực mạnh đi qua đó, khi bọn họ thấy ngươi sẽ hỏi ngươi ở đó phát sinh những chuyện gì, ngươi hãy nói cho bọn họ biết. Nếu muốn biết chủ nhân của ngón tay này đang ở đâu, hãy tới Nội Bích giết sạch Khai Hoang Giả đi.
Riley giật mình, hắn biết Khai Hoang Giả đại biểu cho cái gì, cũng biết nhiệm vụ lần này của hắn rất nguy hiểm. Ngón tay này và đám người kia tuyệt đối có mối quan hệ không tầm thường, nếu như đám người kia nhìn thấy ngón tay này xong tức giận, rất có thể sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ!
Hắn cắn răng, biết mình không còn lựa chọn nào khác, cúi đầu đồng ý.
- Đám người kia cũng chưa chắc sẽ ở chỗ đó.
Đỗ Địch An nhìn thấy sự lo lắng của Riley, cũng không vạch trần, chỉ bình tĩnh nói:
- Cho dù ngươi đi, chỉ cần ngươi mở miệng, bọn họ sẽ không làm khó ngươi. Nếu không phát sinh trở ngại gì, năm ngày sau ngươi có thể trở về đây rồi.
- Thuộc hạ đã rõ.
Riley nhẹ nhàng thở ra một hơi, cung kính cáo lui.
Sau khi hắn ta rời đi, Đỗ Địch An để Noyes mang Hathaway vào địa lao. Sau đó bắt đầu hỏi thăm tình huống phía Nội Bích. Chỉ là mạng lưới tình báo của hắn không còn hiệu suất như trước nữa, gần đây không truyền về tin tức gì mới mẻ hơn.
Hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng, hắn đứng dậy, tự mình tiến vào Nội Bích. Lần này hắn cũng không mang theo Helisha, hắn có cảm giác nếu lần này lại ra ngoài chiến đấu, rất có thể hắn sẽ không còn khống chế nàng được nữa.
Hơn nữa, hắn chỉ đi tìm hiểu tin tức. Cho dù có bị phát hiện, hắn tin tưởng với thực lực của mình thì việc chạy thoát cũng không phải vấn đề gì quá lớn.
…………………