Chương 860 Điều Tra
Nội Bích, bên trong núi Pagle.
Trên sườn đồi nơi mọi người tập trung, lều được dựng sẵn. Trong lều tràn ngập ánh sáng hoàng kim, Ulita ngồi ở trên ghế cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận,:
- Quả nhiên đúng như lời phụ thân nói, không thể dựa vào người thú ma gia tộc được. Tình huống cấp thiết như vậy mà nhất quyết không chịu dốc hết sức mình, cho rằng ta không biết trong đầu bọn hắn đang nghĩ cái gì sao, hừ!
- Điện hạ phải giữ bình tĩnh!
Một lão già râu trắng đứng bên cạnh nói:
- Có lẽ bọn hắn nghi ngờ tính thật giả của Thần Thi nên không muốn ra tay. Bọn hắn muốn ngài nói ra vị trí Thần Thi, một khi bọn hắn biết được thì nguy hiểm càng lớn.
- Cái gì mà thật với giả, đó là thật!!
Trong mắt Ulita dao động một chút, lập tức nổi giận nói.
Lào già râu trắng biết mình lỡ lời, vội hỏi:
- Vâng, vâng, hay là ngài dùng vương ấn ra lệnh cho bọn hắn?
- Dù cưỡng ép bọn chúng ra tay, bọn chúng cũng sẽ không chiến đấu hết sức.
Ulita liếc nhìn hắn một cái.
- Điện hạ đừng lo lắng, ban đầu những người kia có chín người, bây giờ đã mất đi ba người, chỉ còn lại sáu. Tuy mỗi người đều là cao thủ nội hoang, nhưng dựa vào nhân thủ của chúng ta cũng có thể giữ chân bọn chúng.
Amos ngồi bên dưới mở miệng nói.
Ánh mắt Ulita thâm trầm, nói:
- Ai mà biết được chúng có đồng minh tiếp ứng ở bên ngoài hay không? Các ngươi không nghĩ đến việc bọn chúng đã đi qua thâm uyên mà đến đây sao? Mặc dù ta có thể khẳng định trong số chúng không có Hành Tẩu Thâm Uyên giả, nhưng tuyệt đối có thủ đoạn đặc biệt gì đó khiến chúng đến được đây, hơn nữa có lẽ bọn chúng biết tin phụ thân ta rời Cự Bích đến thần quốc.
-Vậy ý của điện hạ là?
- Có lẽ trong chúng ta có nội gián, đừng nghĩ chuyện đơn giản như vậy.
Ulita trầm giọng nói:
- Nếu như không thể giải quyết nhanh chóng, dù chúng ta đang ở thế chủ động, cứ kéo dài cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
Những người trong lều trại nhìn nhau, lập tức cảm thấy tâm tình nặng trĩu.
Nửa canh giờ sau, Ulita triệu tập tam đại thú ma gia tộc cùng với Tu Đạo Viện, Quân Bộ cùng các thế lực lớn khác tới, nàng nói:
- Các vị, đã qua lâu như vậy, chắc mọi người đã nghĩ ra cách thu hồi thần quan lại rồi chứ?
- Xin điện hạ chớ nổi nóng, việc này không thể vội vàng được.
Một đại hán mặc áo giáp có khắc huy hiệu mai rùa nói:
- Chúng ta đều đã bố trí các vòng canh gác xung quanh, bọn chúng có chạy lên trời cũng không thoát!
Ánh mắt Ulita lạnh lùng, dừng trên người hắn:
- Thật sao? Nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu, một khi Thần Thi bị huỷ, chúng ta đều phải chôn cùng! Bây giờ thần quan ở trong tay bọn chúng, thời gian kéo dài càng lâu, khả năng bị phá hoại càng lớn! Nếu như bọn chúng tự biết khó có thể thoát thân, triệt để mất hi vọng, khả năng huỷ diệt Thần Thi càng lớn hơn! Các ngươi thật sự muốn đánh cược sao?
Ulita thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe lời nàng nói, sắc mặt mọi người biến hóa, hàm ý của lời này đã quá rõ ràng.
Đại hán ban nãy khẽ nhăn mày, trên mặt hiện lên tia không vui. Dựa vào thân phận của hắn, lẽ ra con gái Bích Chủ cũng không nên dùng lời lẽ thái độ như vậy với hắn. Dù sao hắn cũng được xem như là trưởng bối, nhưng mọi người đều đang ở đây, hắn cũng không tiện trách cứ, trầm giọng nói:
- Nếu đã như vậy, chắc điện hạ đã nghĩ ra phương án? Hay là, ngài muốn chúng ta giống như ong vỡ tổ xông đồng thời xông vào đoạt lại thần quan?
Ánh mắt Ulita như lợi kiếm, nhìn thẳng vào hắn, gương mặt non nớt của thiếu nữ tràn ngập quyết đoán, không có một tia sợ hãi cùng lùi bước, từng chữ nói:
- Không thể mạnh mẽ tấn công, càng không thể thủ mãi ở đây! Trước mắt ta nghĩ đến một biện pháp, chúng ta lần lượt phái người ra chiến đấu, không mạnh mẽ công kích, chỉ cần khiến chúng tiêu hao lực lượng. Bây giờ tất cả bọn chúng đều đã trọng thương, chúng ta không thể để chúng có thời gian trị liệu vết thương được. Đợi khi chúng bị tiêu hao hết sức lực thì chúng ta sẽ tấn công, một lần thu hồi lại thần quan!
- Chủ ý của công chúa điện hạ rất hay.
Long mẫu một thân trường bào hoa lệ đứng ở bên dưới, lạnh nhạt mỉm cười nói:
- Ta tán thành, thần quan rơi vào tay bọn chúng càng lâu càng nguy hiểm. Hơn nữa ta có thể cảm nhận được, chúng còn có chuẩn bị khác, chúng ta cần phải mau chóng giải quyết!
Ulita nhìn nàng một cái, gật đầu nói:
- Vẫn là Long mẫu thông minh!
Đại hán hơi nhướng mắt, liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì, lạnh nhạt lên tiếng:
- Nếu cả Long mẫu cũng nói như vậy rồi thì cứ quyết vậy đi.
- Vậy chọn người ra chiến đấu vòng đầu tiên đi.
Ông lão khoác áo Tu Đạo Viện ở bên cạnh nói.
…………
……………
Tiếng gió gào thét, Đỗ Địch An từ trên không trung bay vụt qua, núi Pagle đã xuất hiện gần ngay trước mặt, càng lúc càng rõ rệt. Từ trên cao nhìn xuống, ngọn núi này cao thấp không đều, có bảy tám đỉnh núi lớn nhỏ, hàng loạt núi con vây quanh, hắn chậm rãi hạ thấp thân ảnh, thu lại khí tức, hạ thấp nhiệt lượng cơ thể, chậm rãi đáp xuống đất trên đồng cỏ, thu hồi lại đôi cánh, lặng lẽ tiến lại gần.
Sau khi đến gần núi, hắn rất nhanh nhìn thấy ở trên đỉnh núi cao đang tụ tập rất nhiều nguồn nhiệt kinh khủng. Dường như đều là cao thủ Khai Hoang Giả, trong đó còn có không ít những thân ảnh mang nhiệt lượng như quả cầu lửa, nhiệt lượng này còn cao hơn nhiệt lượng của Hilo và Lonon rất nhiều, đã đạt đến cấp độ của Helisha.
- Xem ra cao thủ Nội Bích đều có mặt ở đây rồi, không ngờ số lượng lại nhiều như vậy, chỉ riêng Khai Hoang Giả đã có hai ba mươi người, còn không tính đến một số người giỏi về ẩn nấp che giấu nguồn nhiệt.
Trong lòng Đỗ Địch An thầm nói, số lượng này lớn hơn so với dự đoán của hắn. Đột nhiên hắn muốn cảm ơn những kẻ xâm lấn này, hắn không quan tâm những kẻ này có mưu đồ gì với Thần Thi, ít nhất những người này đã giúp hắn dẫn ra lực lượng trong tối của Nội Bích, hơn nữa bọn hắn cũng thay hắn diệt đi không ít Khai Hoang Giả của Nội Bích.
Đỗ Địch An không tiếp tục tiến gần nữa, ẩn núp trong một đám bùn, tiêu trừ mùi cơ thể cùng nhiệt lượng, lặng im ẩn nấp. Trong phạm vị này nếu như trong núi có bạo phát chiến đấu thì hắn hoàn toàn có thể quan sát được.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Đỗ Địch An đã thấy được những người che giấu nguồn nhiệt, hắn im lặng ghi nhớ toàn bộ, trong lòng có một chút nghi hoặc.
- Riêng cao thủ cấp Nội Hoang đã có tới bảy người, Khai Hoang giả bình thường có ba mươi tám người, cùng cấp với Hilo cũng có mười hai người, lực lượng mạnh vậy, tại sao mãi chiếm cứ ở đây mà không tiến công? Kẻ xâm lấn có sáu tên, theo lý mà nói, nếu tấn công chính diện thì hoàn toàn có thể bao vây cả bọn, bọn hắn đang chờ gì vậy?
- Lẽ nào nội bộ không đoàn kết? Hay là trong tay những kẻ công kích có thứ gì đó khiến bọn hắn bận tâm, không dám cường công? Lẽ nào là Thần Thi? Nhưng Thần Thi cũng không phải người sống…. Hoặc là bọn họ lo lắng những kẻ xâm lấn sẽ huỷ Thần Thi?