Chương 861 Cám Dỗ
Chắc chắn Thần Thi có ẩn giấu bí mật gì đó. Những kẻ xâm lấn cướp đi Thần Thi, chẳng lẽ là muốn lấy tế bào để thí nghiệm? Nhưng mà, nếu như Thần Thi có thể làm thí nghiệm, chẳng lẽ Cự Bích của hắn không có Thần Thi sao? Cự Bích đã bảo vệ Thần Thi bao nhiêu năm qua, lẽ nào không nghĩ ra điều này? Hoặc là nói mục đích bọn hắn cướp Thần Thi không phải dùng để nghiên cứu, mà có tác dụng khác?
- Nếu như vậy, Thần Thi bị huỷ đi sẽ phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Đỗ Địch An tràn đầy nghi hoặc, tuy rằng không đoán ra được, nhưng ít nhất hắn có thể khẳng định được một điều, đó là giữa Cự Bích và Thần Thi có mối quan hệ mật thiết. Vì sao nói như vậy, lý do rất đơn giản, nếu không phải liên quan đến lợi ích của Cự Bích, tại sao những thế lực lớn như tam đại thú ma gia tộc cùng với Tu Đạo Viện, Quân bộ này lại không ngại nguy hiểm đuổi tới đây? Còn đem theo nhiều ngườiđến như vậy?
Đã biết lực lượng kẻ địch mạnh mẽ, truy đuổi theo tức là đã chuẩn bị cho thương vong. Tất cả lí do trên đều cho thấy rằng một khi Thần Thi bị hủy, cả Cự Bích sẽ xảy ra chuyện lớn!
Rất có khả năng chuyện này có liên quan đến lợi ích của tất cả các thế lực!
Nhưng hắn không nghĩ ra, rõ ràng chỉ là một bộ thi thể đã chết, có thể gây ra chuyện lớn gì?
- Nếu như vậy không thể để những kẻ xâm lấn kia mang Thần Thi đi, nếu không có thể mình cũng sẽ gặp chuyện.
Đỗ Địch An thầm nghĩ, trong lòng hắn tính toán, nhìn thấy những người kia không có ý định ra tay, hắn khẽ nhíu mày. Từ biểu tình của mọi người hắn có thể biết được Thần Thi rất quan trọng, nhưng bây giờ bọn hắn lại bao vây những kẻ xâm lấn chứ không tấn công, chẳng lẽ lo lắng Thần Thi bị huỷ?
Nếu như vậy thì hoàn toàn có thể cử một bộ phận làm nghi binh đánh lạc hướng, một bộ phận kìm chế, hoặc liên tục phái người làm loạn đối phương, không để đối phương có thời gian nghỉ ngơi.
- Rốt cục đám hỗn đản này đang tính toán cái gì?!
Hắn nhìn cực kì sốt ruột.
Nửa tiếng qua đi, rốt cuộc Đỗ Địch An cũng thấy những người kia có hành động. Trong bảy đạo thân ảnh có nhiệt lượng cấp Nội Hoang, năm người mang theo tám Khai Hoang Giả ngoại hoang, cộng thêm mười Khai Hoang Giả phổ thông rời khỏi đỉnh núi, tiến vào sơn cốc phía trước.
Bên dưới sơn cốc có sáu nguồn nhiệt yên lặng bất động, dường như đang nghỉ ngơi. Độ mạnh yếu nguồn nhiệt không đồng đều, có nguồn nhiệt cực kì mỏng manh, xấp xỉ với Thú Liệp giả, rõ ràng là che giấu hoặc là do bị thương nặng.
Rất nhanh Đỗ Địch An đã nhìn thấy hai bên ở một chỗ đánh nhau kịch liệt, trên đỉnh núi còn có không ít Khai Hoang Giả bao vây ở bốn phía, bên trong có hai cao thủ cấp Nội Hoang không tham gia chiến đấu mà đứng ở hai bên sườn cốc.
Đỗ Địch An lập tức nhìn ra tính toán của bọn hắn, rõ ràng là muốn tiêu trừ lực lượng của đối phương, không hề muốn cường công.
- Cuối cùng cũng ra tay rồi.
Đỗ Địch An thở ra một hơi, nhìn tình hình, cách nghĩ của những người kia không khác gì hắn, định tiêu trừ tinh lực của đối phương rồi mới dồn lực đánh một trận.
Hơn mười phút chiến đấu kịch liệt, bốn Khai Hoang Giả phổ thông cùng một vị Khai Hoang Giả đỉnh phong bị giết, còn lại bị thương, năm vị cao thủ Nội Hoang cũng phải lui lại. Còn kẻ địch lại không hề có thương vong, chỉ bị thương mà thôi.
Thông qua sự chuyển động của nhiệt lượng, sáu kẻ địch này chỉ có năm người xuất chiến, để lại một người có nhiệt lượng yếu ớt, phân nửa người đó bị thương quá nặng. Năm người kia bảo vệ xung quanh hắn, không để hắn chịu thêm thương tích, từ điều này nhìn ra, những kẻ địch này rõ ràng là đồng bọn sát cánh nhiều năm, không phải đồng đội chốc lát, nếu không sẽ không có cảm tình sâu đậm vậy.
Sau khi vòng đấu đầu kết thúc, không đến nửa tiếng, năm người lại lần nữa dẫn theo số Khai Hoang Giả như cũ đuổi giết vào trong cốc, chiến đấu kịch liệt lại nổ ra.
…………………
……………
Trong hang động.
Lão già lọm khọm ngồi trên nóc quan tài, sắc mặt so với trước đã đã khá hơn không ít, làn da trên hai má đã khôi phục bình thường, chỉ có trên môi vẫn có màu xanh nhàn nhạt. Xung quanh hắn, tên mập mạp cùng với nữ nhân thướt tha bảo hộ ở hai bên trái phải, ra sức chiến đấu kịch liệt.
Địch nhân không ngừng đánh đến trước mặt bọn hắn, muốn cướp đoạt lại thần quan hắn đang bảo hộ.
Trận đấu xảy ra được bốn lăm phút thì kết thúc. Tên mập mạp nhìn kẻ địch thối lui, mệt đến mức đặt mông ngồi luôn trên đất, há miệng thở dốc, đồng thời lấy một cánh tay của một tên Khai Hoang Giả ra nhấm nuốt, khôi phục thể lực.
Mấy người còn lại mệt đến cả đầu đầy mồ hôi, bọn hắn không bì được với tên mập. Tên mập còn có thể ăn uống để tăng thể lực, nhưng bọn hắn cần phải tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi.
- Rõ ràng là bọn chúng không đánh hết sức, chỉ cố ý làm tiêu hao thể lực của chúng ta, ta sắp không kiên trì được nữa rồi.
Lão tứ băng bó vết thương bị kiếm chém trước ngực, nhe răng trợn mắt nói.
Nữ nhân thướt tha tựa vào thần quan thở dốc, nói:
- Có lẽ bọn chúng sợ chúng ta huỷ thần quan, đồng quy vu tận cùng bọn chúng.
- Độc của đại ca sắp hoá giải xong rồi, đợi khi đại ca phục hồi cũng là giờ chết của bọn chúng!
- Chúng ta phải gọi tiểu thất đến thôi, nếu có hắn thì có thể kéo dài thêm chút nữa, đợi đại ca khôi phục lại thì tất cả đều đơn giản.
- Không được, nếu tiểu thất xảy ra chuyện gì, tất cả chúng ra liền xong đời.
- Nếu vậy, chúng ra gọi Hắc Ngục đến.
Tên mập mập thấy mọi người đều quá mệt rồi, do dự một chút, đứng dậy nói.
- Hắc Ngục hành động chậm chạp, liệu có đến kịp không?
- Nếu biết sẽ xảy ra sự tình như vậy, từ đầu nên để Hắc Ngục tới đây rồi. Chúng ta đã quá xem thường đám súc sinh này!
Tên mập mạp không nói nhiều, chỉ ngón tay vào bụng, bụng hắn giống như đầm lầy, ngón tay dễ dàng nhập vào bên trong, rất nhanh lấy ra một khối đá, khối đá này có rất nhiều lỗ nhỏ, nếu Đỗ Địch An nhìn thấy sẽ nhận ra, khối đá này giống hệt khối đá mà thiếu niên áo choàng đen dùng để gọi Hắc Ngục ra.
Hắn nhắm chuẩn, thổi vào lỗ hổng lớn nhất, một trận âm thanh du dương truyền ra.
Mấy tên Khai Hoang Giả canh giữ bên bên ngoài cửa động nghe thấy âm thanh quái dị của địch, mặt biến sắc, một người lập tức chạy đi báo cáo.
Rất nhanh, Ulita, Long mẫu cùng tất cả mọi người đều đã chạy đến cửa động, sắc mặt đầy ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
- Chẳng lẽ chúng định gọi tiếp viện?
- Quả nhiên, chúng không chỉ có chín người!
- Bây giờ ta làm sao đây?
- Lập tức phái người bảo vệ bên ngoài, tốt nhất là gọi Dực tộc đi.
Ulita phản ứng nhanh nhất, nói. gì
- Tuy rằng không biết chúng gọi thứ gì đến, nhưng tiếng sao này truyền đi không xa, có lẽ thứ chúng gọi tới ở gần đây, cũng có khả năng có năng lực thính giác đặc thù, chúng ta có thể chặn giết ngang đường.
- Không thành vấn đề.
Người trung niên vóc dáng thon dài cùng với chiếc mũi chim ưng gật đầu, hắn xoay người rời đi, gọi tộc nhân đến, bố trí phòng tuyến.
Ở trong lòng đất bên ngoài núi.
Đỗ Địch An cũng nghe thấy tiếng sáo kỳ quái kia, sắc mặt khẽ biến. Hắn nghĩ tới Hắc Ngục, những kẻ này muốn gọi Hắc Ngục đến giải cứu sao? Nhưng Hắc Ngục đã bị hắn giết rồi, hơn nữa trước đó hắn đã giết hai con rồi!
Hắn cũng không tìm thấy được con thứ hai ở phạm vi xung quanh thiếu niên mặc áo choàng đen, lẽ nào còn có Hắc Ngục khác ẩn núp?
Lúc này, hắn nhìn thấy có một Khai Hoang Giả rời khỏi đỉnh núi, chạy ra bên ngoài, hắn lập tức đoán ra âm mưu của những người này, có lẽ là chuẩn bị ngăn chặn Hắc Ngục.
- Không được, tiếp tục ở lại đây sẽ bị phát hiện.
Hắn lập tức đứng dậy từ trong bùn đất, xoay người rời khỏi nơi này. Đột nhiên hắn nghĩ đến, nếu như cường giả của tam đại thú ma gia tộc đều tụ tập lại đây, vậy thì lúc này chính là thời điểm phòng vệ của tam đại thú ma gia tộc yếu nhất!
……………….