Chương 863 Giết
Xoẹt!
Quần áo của người hầu bỗng nhiên bị xé toạc ra, một bóng dáng dữ tợn kinh khủng như con quái vật được tạo thành từ vô số lưỡi dao chui ra từ bên trong, nhào về phía Loris.
Con ngươi Loris co rụt lại, đoản đao màu đen trong tay mau chóng hóa thành chất nhày màu đen bao trùm toàn thân, nhưng tiến vào trạng thái ma thân cần ít nhất một đến hai giây, Đỗ Địch An đã nhanh chóng lao tới.
Bàn đọc sách bị hất bay kia bị đánh nát trong nháy mắt, không cách nào ngăn cản Đỗ Địch An lao tới, hắn vọt tới trước mặt Lói, hai tay như đao, đâm thẳng về phía ngực của gã, đồng thời con quái vật lưỡi dao ở phía sau kia cũng bắn ra lưỡi dao từ vai và tứ chi, bao quanh Loris lại.
- Không!
Loris nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng ngay khi bị Đỗ Địch An hoàn toàn bao lấy thì tiếng rỗng giận dữ đó lật tức im bặt. Máu tươi không ngừng chảy ra từ trong lưỡi dao của Đỗ Địch An, thấm đỏ cả mặt thảm mềm mại dưới chân.
Khi mà Đỗ Địch An buông tay ra, nội tạng và thịt vụn rơi ra lả tả từ trong ngực hắn, mặt ngoài đống thịt này vẫn còn được bao trùm bởi chất nhày màu đen, ma thân của Loris mới chỉ hóa được một nửa, chưa thành hình thì đã chết rồi.
Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, phát hiện chất nhầy màu đen ý vẫn còn đang nhúc nhích, giống như là có sinh mệnh vậy, không ngừng bò về bốn phía, trong đó có một phần hơi nhếch lên, duỗi về phía bàn chân Đỗ Địch An, nhưng chỉ chạm vào một chút thì dần dần dừng lại, rồi triệt để quy về tĩnh mịch.
Đỗ Địch An lần đầu thấy tình huống như vậy, sắc mặt biến hóa, có một loại hàn ý không hiểu xuất hiện trong lòng, thậm chí còn nhất thời cảm giác như mình bị một loại quái vật đang bao trùm xung quanh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, Đỗ Địch An lắc lắc đầu, mau chóng lao ra ngoài cửa sổ, chạy về hướng tòa gần đấy nhất trong đại lâu khai hoang giả.
Ngay khi Đỗ Địch An lao ra khỏi cửa sổ, thủ vệ bên ngoài lập tức bị kinh động, nhanh chóng tụ tập lại, nhưng Đỗ Địch An dùng lưỡi dao trên tứ chi đâm xuyên vào vách tường, lướt đi cực nhanh, nhảy nhảy mấy cái liền vọt với một tòa kiến trúc khác, rồi đập vỡ tường mà chui vào.
Thông qua bắt giữ nguồn nhiệt, hắn thấy khai hoang giả trong này đã phát hiện được dị trạng, đang chạy tới vị trí của hắn.
Bành!
Đỗ Địch An chém nát một mặt bức tường, lập tức đối mặt với khai hoang giả ở đây, đó là một người trẻ tuổi tuấn tú, mặc một bộ quần áo thoải mái, đang ngây ngốc nhìn Đỗ Địch An, tự hồ như bị chấn kinh, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, chất nhầy màu đen từ dưới làn da hắn thẩm thấu ra, mau chóng bao trùm toàn thân, tiến vào trạng thái ma thân.
Đỗ Địch An ngay khi chém đổ tường liền lập tức lao thẳng tới, đến khi hắn tới trước mặt khai hoang giả này thì người kia mới vừa tiến vào ma thân, bộ dáng ma thân của hắn rất kì lạ, mặt kéo dài nhìn như ngựa, trước ngực lại trải rộng vẩy mềm màu trắng, hai tay như móng ngựa, lỗ tai dài giống thỏ dựng đứng trên đầu.
Bộ dáng này giống với ma vật Thính Phong đến mấy phần, đồng thời phương diện tốc độ cực kỳ nổi bật, từ trên hai tay ma hóa của người trẻ tuổi kia cũng có thể nhìn ra điểm ấy.
Khi mà Đỗ Địch An vọt tới trước mặt hắn
thì người trẻ tuổi tựa hồ đã đánh giá ra chênh lệch giữa hai bên, lập tức xoay người chạy.
Nhưng Đỗ Địch An mặc dù cũng là khai hoang giả, nhưng thể chất so với ngoại hoang giả đỉnh phong – quân thần cũng không sai biệt nhiều, tăng thêm phương diện tốc độ cũng là điểm mà cát liệt giả am hiểu, cho nên mau chóng bắt kịp đối phương tại hành lang chật hẹp như này.
- Cút đi!
Người trẻ tuổi kia cảm giác được khí tức khủng bố sau lưng, sợ hãi xoay người lại, vung ra một thanh lợi kiếm chém về phía Đỗ Địch An, lợi kiếm này là hắn dùng kẽ hở ở bàn tay hóa thành móng kia kẹp lấy, tạo hình thanh kiếm có vẻ cũng được rèn ra để hắn dùng khi ma hóa.
Đỗ Địch An còn không thèm nhìn lấy một cái, một lưỡi dao trên lưng vung ra, đinh một tiếng, chặt đứt thanh lợi kiếm này, đồng thời mấy lưỡi dao ở hai bên người mau chóng chém tới, phốc phốc, đâm xuyên qua từ lưng đến ngực người trẻ tuổi kia.
Hắn kêu thảm một tiếng, còn không kịp giãy giụa gì thì đã bị Đỗ Địch An chặt đứt luôn đầu rồi.
Trước sau bất quá có mấy giây, một khai hoang giả nổi dang ở kim tự tháp đã ngã xuống dưới chân Đỗ Địch An.
Lần này khác biệt so với lần đánh lén, miểu sát trước đó, đây là chính diện chiến đấu, bởi vậy có thể thấy được chênh lệch giữa ma ngấn trọng yếu cỡ nào!
Đỗ Địch An không có nán lại, tiếp tục phóng tới tòa nhà của một tên khai hoang giả khác, hắn đã thoáng thấy bóng dáng một tên ngoại hoang đỉnh phong đang dốc hết sức chạy tới đây, hắn phải tranh thủ lúc này, cố gắng giết càng nhiều khai hoang giả của đối phương trước khi đối phương đuổi tới càng tốt, như này thì khi đọ sức với tên ngoại hoang đỉnh phong kia mới có phần thắng càng lớn hơn.
Thế nhưng không như mong muốn, khi mà Đỗ Địch An tới tòa nhà tiếp theo thì tên khai hoang giả kia đã trốn vào lòng đất, nguồn nhiệt phản ứng với hắn cho thấy hắn đang di chuyển nhanh chóng tại hơn trăm mét dưới lòng đất, ra đây lại là ma ngân có thể dào đất.
Đỗ Địch An chỉ có thể từ bỏ mục tiêu này, tiếp tục tiến về phía tên khai hoang giả cuối cùng.
Tên khai hoang giả này làm việc trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc hội nghị, khi Đỗ Địch An leo một mạch lên đến đỉnh thì tất cả viên chức trong cao ốc đều bị kinh động, có người tụ tập đến bên cửa sổ quan sát, có người trực tiếp trốn ra.
Khi mà Đỗ Địch An leo lên đến tầng cao nhất thì đã có một người được võ trang đầy đủ, dữ tợn đang đứng sẵn trong văn phòng rộng rãi lạnh lùng nhìn hắn, nhưng trong đó lại ẩn ẩn một vẻ khẩn trương.
Đỗ Địch An đã phát giác được tên ngoại hoang đỉnh phong đã chạy tới dưới tòa cao ốc cho nên hắn không để lãng phí chút thời gian nào cả, lập tức đánh về phía kẻ trước mắt, mặc dù từ ma thân của đối phương khiến hắn không phân biệt ra là ma ngấn gì, nhưng cũng không cần phải biết làm gì cả.
Uỳnh!
Tên khai hoang giả kia còng lưng xuống, dáng dấp tựa như lưng cá sấu nhìn về phía Đỗ Địch An, ngay khi mà Đỗ Địch An lao tới thì lập tức ném cái ghế bên cạnh ra, đồng thời lui về sau, xoay người nhảy ra cửa sổ.
Cửa sổ chỗ này làm từ pha lê, cho nên vỡ vụn trong nháy mắt, thân thể của hắn mau chóng rơi xuống dưới.
Đỗ Địch An không có dừng lại, vọt tới chỗ cửa sổ bị đánh vỡ đó, nhưng không có nhảy xuống mà dùng lưỡi dao phía sau đâm vào tường, rồi phi xuống như là nhện vậy.
Đối với hắn mà nói thì trực tiếp rơi xuống chậm hơn so với bò nhiều.
Mà ma thân của hắn còn có một chỗ tốt là lưỡi dao trên người hắn tương đương có thêm mấy cánh tay nữa, để cho hắn chuyển hướng đột ngột phi thường linh hoạt.
Tên khai hoang giả có ma thân giống cá sấu lưng gù kia thấy vậy thì vẻ sát ý, lạnh lùng trong mắt lập tức đổi thành hoảng sợ vô cùng, hắn vội vàng đập tay vào tường, muốn nhờ vào lực đẩy đó giúp mình mau chóng rơi xuống phía dưới, nhưng muốn mượn lực giữa không trung như vậy thì cực kỳ khó khăn, hắn chỉ còn cách trơ mắt nhìn Đỗ Địch An lao tới như ác thú.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Lưỡi dao trên lưng Đỗ Địch An đâm xuyên qua cơ thể của hắn, đồng thời những lưỡi dao đang bám trên tường cũng đồng thời rút ra, đâm về phía hắn từ cách hướng khác nhau.
Máu tươi bắn tung tóe giữa không trung, tiếng xé toạc vang lên,thân thể của tên khai hoang giả này bị chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, nội tạng và ruột gian rơi xuống từ trên không trung như là cơn mưa đá, có người đang nhìn qua cửa sổ thấy vậy liền sợ mất mật, mặt cắt không còn giọt máu.
Mà lúc này, Đỗ Địch An cũng đã rơi xuống trên mặt đất, cảm giác đập ngực xuống đất khi mà rơi từ tòa nhà cao đến hơn trăm mét khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy là cũng không bị thương gì. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn về phía nguồn nhiệt đang vọt tới từ phía bên kia cao ốc.