Chương 864 Đấu Ngoại Hoang
Khi mà nguồn nhiệt hừng hực đó xông ra chỗ ngoặt thì bộ dạng cũng rõ ràng ra, đó là một con quái vật bằng đá cao ba mét, bề ngoài giống y nguyên như hình người, nhưng da thịt, tóc và mọi chỗ đều có lớp biểu bì như da đá bao trùm, trong tay nắm một thanh kiếm đá hai lưỡi thô ráp, lưỡi kiếm sắc bén, nhìn qua rất là cổ lão.
- Nhận lấy cái chết đi!
Khi nhìn thấy những khối thân thể nát bụng dưới chân Đỗ Địch An, mắt hắn như muốn nứt ra, gào lên một tiếng rồi cầm kiếm vọt tới.
Đỗ Địch An đứng tại chỗ không nhúc nhích, lưỡi dao trên lưng hơi vặn vẹo, hắn híp mắt lại, lấy tĩnh chế động, vừa nhìn qua đối phương đang từ từ lại gần, vừa nghĩ thầm “không biết lưỡi dao của mình có thể đâm xuyên qua thân thể của hắn không nhỉ?”
Nhìn vào vẻ ngoài thì đây hiển nhiên là một loại ma ngân thiên về phòng ngự.
Mà hắn thì lại là loại ma ngân truyền kì mang khả năng công kích mạnh nhất.
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần, đôi mắt của Đỗ Địch An từ từ nheo lại, lộ ra vẻ sắc bén, vèo một tiếng, khai hoang giả dạng người đá kia chém một kiếm giận dữ mạnh mẽ về phía Đỗ Địch An, thanh thế to lớn vô cùng, tựa như muốn bổ nát cả vùng này vậy.
Đỗ Địch An thầm sợ hãi trong lòng, không dám trực tiếp đón đỡ thế công này, nhanh chóng né người sang bên cạnh, đồng thời lười dao trên lưng cũng không ngừng giúp cơ thể chuyển động, như là mấy cánh tay vậy, liên tục khống chế thân thể biến hướng nhanh nhẹn, sau đó bùng phát lực mạnh mẽ, bắn bản thân về phía đối phương.
- Chết đi!
Khai hoang giả hình người đá kia gầm lớn lên, trảm thanh kiếm đá của mình xuống mặt đất, còn chưa kịp thu hồi nên liền vung quyền về phía đầu của Đỗ Địch An, bởi vì trên toàn bộ cơ thể của Đỗ Địch An thì chỉ có đầu lâu là nơi ít được giáp xác bao trùm nhất, là nhược điểm có thể thấy được rõ ràng nhất.
Đỗ Địch An nhanh chóng nghiêng đầu, thân thể mềm oặt như là linh hầu vậy, cả cơ thể ngửa về phía sau với một tư thế không thể tưởng tượng nổi, những lưỡi dao trên đầu vai và lưng thì không ngừng huy động, đâm nhanh về phía tên khai hoang giả kia.
Khi mà lưỡi dao chạm đến thân thể đối phương thì Đỗ Địch An cảm giác như mình đang chém lên một tảng kim loại vô cùng rắn chắc vậy, không có cảm giác dễ dàng chặt đứt như với những tên khai hoang giả trước đó, vậy nên hắn liền nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài lấy khoảng cách. Đến lúc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức hình ảnh cánh tay và ngực của tên ngoại hoang giả kia đã bị chém ra mấy đường vết thương, như là hòn đá đang chảy máu đập vào mắt hắn, nhìn qua vô cùng quái dị.
- Hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi.
Ánh mắt của Đỗ Địch An lạnh lại, ma ngân mà hắn ái ngại nhất chính là loại kịch độc, loại khai hoang giả này luôn khiến cho người ta đau đầu nhất, cho dù là người lớn hơn một cấp bậc cũng không tùy tùy tiện tiện trêu chọc loại người này, bởi vì coi như là có thể giết chết đối phương thì nói không chừng chính mình cũng đã bị hạ độc không nhẹ, thậm chí có khả năng bị độc chết luôn. Còn trong tất cả các loại hình ma ngân thì hắn thích nhất là đối đầu với loại am hiểu về phòng ngự, như là miếng bị thịt, chỉ chờ bị đánh vậy.
Tên ngoại hoang giả người đá trước mặt chính là ví dụ điển hình.
Nhưng mà đối với người khác mà nói thì gã lại là miếng xương cứng ngắc, cực kì khó gặm, lưỡi dao của Đỗ Địch An có thể tùy tiện chém đứt ngay cả kim loại, không chút khó khăn này, như là chém vào miếng đậu hũ mà khi chém lên người đối phương còn có cảm giác bị ma sát cản lại, đây đủ để chứng minh cơ thể của gã còn cứng hơn gấp mấy lần so với kim loại! Điều này nói lên là đối với những loại hình ma ngân không có sở trường về tấn công thì đây chẳng khác nào là một khiên thịt siêu cấp, đánh mãi không chết!
Cảm nhận được sự đau đớn khi ngực và cánh tay bị chém vỡ, ánh mắt tên người đá ngoại hoang giả kia lộ ra vẻ ngạc nhiên và kinh hãi, lửa giận trong đó đã sớm biến mất, hắn hoang mang nhìn về phía Đỗ Địch An đang bò dậy, rồi lại nhìn lướt qua cánh tay mình, mặc dù da thịt đã hóa đá nhưng hắn cảm giác được sắc mặt mình lúc này khẳng định vô cùng khó coi, ưu thế mình am hiểu nhất bị phá một cách đơn giản như thế?!
- Muốn chạy trốn à? Chỉ là Nham tộc mà thôi, cũng chỉ được như vậy.
Đỗ Địch An chậm rãi bước tới, đồng thời mở miệng trào phóng, cùng lúc đó hắn mở rộng tầm nhìn đến hết cỡ, thời thời khắc khắc chú ý đến tên khai hoang giả đang ở dưới đất kia, đề phòng tên đó tập kích. Thế nhưng đến tận bây giờ thì tên kia có vẻ không có dự định đánh lén, vẫn tiếp tục ẩn núp hơn trăm mét dưới chân hắn.
- Ngươi là người của đám người dám xâm nhập công kích hoàng cung kia?
Một tia thoái ý trong lòng của người đá kia lập tức biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đỗ Địch An, nói.
- Nếu biết chúng ta là Nham tộc, vậy ngươi liền nên biết rằng chỉ bằng một tên ngoại hoang giả như ngươi thì muốn giương oai ở chỗ này còn kém nhiều lắm!
- Có đúng vậy không? Chẳng lẽ ý ngươi là còn có những cường giả khác đang trấn thủ ở nơi này?
Đỗ Địch An cố ý dò hỏi.
Tên khai hoang giả người đá kia thấy vẻ thăm dò trong ánh mắt được lớp giáp xác bao trùm lấy của Đỗ Địch An, tronng lòng cười lạnh một tiến,g nói.
- Hiện tại biết cũng đã muộn rồi!
- Chính xác là đã muộn rồi....
Đỗ Địch An nói lầm bầm một tiếng, nói rất nhẹ.
Trong lòng tên ngoại hoang giả kia hơi động, còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì Đỗ Địch An đã đánh tới như một cơn lốc quét qua, con ngươi hắn co rụt lại, vội vàng vung thanh kiếm đá lên rồi chém ngang.
Lưỡi dao trên lưng Đỗ Địch An bỗng nhiên đâm xuống mặt đất, kéo lấy cơ thể ngả ra sau, thoát khỏi đường kiếm hung bạo ấy, đồng thời lưỡi dao ở phần bụng tận dụng khi mà thanh kiếm lướt qua liền nhanh chóng đâm về phía phần ngực của tên người đá kia.
- Phốc phốc!
Hai tiếng chém vang lên, lưỡi dao đâm xuyên lồng ngực của tên ngoại hoang giả người đá kia, nhưng mà không thể một lần đâm xuyên qua người như với kẻ khác.
Đỗ Địch An lập tức vặn vẹo lưỡi dao trong ngực tên kia lại, từ đó để phần sau lưỡi dao sinh ra những miếng gai ngược con con, tạo thành hình móc câu ngược, khiến cho đối phương không thể nào trốn xuống lòng đất mà mất dấu được.
- Quá muộn....
Lưỡi dao phần dưới lưng của Đỗ Địch An đẩy mạnh một phát, khiến cho cơ thể hắn nhào về phía tên ngoại hoang giả kia, lập tức đẩy ngã tên người đá kia xuống đất, đồng thời còn dùng những lưỡi dao khác quấn chặt lấy cánh tay của tên đó, làm cho thanh kiếm đá trong tay tên ngoại hoang giả người đá đấy trở thành phế vật.
Nghe thấy tiếng thì thầm của Đỗ Địch An, con ngươi tên người đá kia co rụt lại, lập tức lâm vào tuyệt vọng, đến lúc này hắn mới nhận ra vì sao Đỗ Địch An lại mở miệng giễu cợt, chính là lúc đó liền mượn việc nói chuyện để rút ngắn khoảng cách, nếu như ngay lúc hắn thụ thương liền chui xuống đất chạy trốn thì với tốc độ hắn di chuyển trong lòng đất chắc chắn sẽ bỏ xa Đỗ Địch An lại, dù sao trên phương diện di chuyển dưới đất thì Nham tộc bọn hắn là người trong nghề.
Nhưng hắn lại bởi vì bị Đỗ Địch An chọc tức mà bỏ lỡ cơ hội chạy trốn, mà trong lần giao thủ thứ hai này thì hắn lại càng cảm nhận sức mạnh đáng sợ của Đỗ Địch An, hoàn toàn không kém hắn chút nào, chưa kể những lưỡi dao kinh khủng kia còn sắc bén hơn hắn tưởng tượng nhiều, có thể tùy tiện đâm xuyên vào trong cơ thể hắn.
- Hẹn gặp la...à đâu, vĩnh biệt.
Hai tay của Đỗ Địch An giữ lấy đầu của tên người đá kia, rồi bỗng kéo mạnh một cái, “cạch”, phần cổ của tên ngoại hoang giả Nham tộc kia lập tức gãy xương, tại miệng vết thương không có máu chảy ra, huyết nhục bên trong hình như cũng cứng lại thành đá, nhìn qua giống như là những viên bảo thạch màu đỏ sậm đầy mỹ lệ, cực kỳ mê người.