← Quay lại trang sách

Chương 868 Cảm Động

Nữ tử thướt tha lên tiếng, nàng thấy mấy người nhìn lại liền giơ tay chỉ về mấy bụi cỏ phía trước, nói:

- Ở đây ta có thể ngửi thấy được mùi hắc ngục, hơn nữa lúc nãy ta nhìn thấy một cái hố to, tựa hồ kẻ địch biết hắc ngục sợ lửa, nên đã làm hắc ngục nổ tung, sau đó bắt tiểu Thất đi, xem ra cũng là cao thủ khó chơi.

- Người này là người thần bích, lại đưa ra yêu cầu như thế, lẽ nào là muốn lợi dụng cơ hội tạo phản?

Tên còn lại nói rằng.

- Chít chít chi, đại khái ta biết là ai.

- Ai?

- Chít chít chi, chi mấy ngày trước chúng ta tìm hiểu tin tức chung quanh, các ngươi còn nhớ, bên trong thần bích có kiến tạo một bức tường cao gọi là Thán Tức chi bích, cách ly một phần không gian nhỏ, gọi là Ngoại Bích, mà Khai Hoang Giả chúng ta bắt được kia nói gần đây Ngoại Bích có chút bạo loạn, theo ta thấy, người này hẳn là kẻ làm cho Ngoại Bích bạo loạn, hắn muốn mượn tay của chúng ta diệt trừ cao thủ Nội Bích, sau đó thống lĩnh Nội Bích, chít chít chi...

Riley nghe được người này nói trong lòng liền cả kinh, không nghĩ tới trong nháy mắt bọn họ đã đoán ra thân phận của Đỗ Địch An, bỗng nhiên trong lòng hắn có chút thấp thỏm bất định, không biết đám người kia sẽ xử trí hắn như thế nào.

- Muốn lấy chúng ta làm đao, Hừ!

Trong mắt tráng hán vóc người khôi ngô lộ ra sát ý, nói:

- Chúng ta trực tiếp giết vào Ngoại Bích kia, giết chết người này đi!

- Không được, nếu như vậy vạn nhất tiểu Thất có chuyện, chúng ta sẽ không thể quay về.

Ông lão lọm khọm lập tức nói.

- Người này hẳn là cũng là một kẻ có lòng dạ độc ác, đối phó với Nội Bích có nhiều cao thủ như vậy, còn có thể sống đến hiện tại, hơn nửa cũng có vài vị cao thủ giúp đỡ, chúng ta không thể lỗ mãng.

Tên béo liếc nhìn Riley một chút, nói:

- Mang chúng ta đi gặp chủ nhân của ngươi, chúng ta phải nhìn thấy tiểu Thất.

Trong lòng Riley căng thẳng, hắn không biết Đỗ Địch An có cho phép hắn mang những người nguy hiểm này đi qua gặp hắn hay không, lấy hiểu biết của hắn về Đỗ Địch An, dưới tay hắn cũng không có nhiều cường giả như vậy. Tuy rằng hắn không đoán được những người này có cập bậc gì, nhưng chỉ từ việc Đỗ Địch An để bọn họ đi đánh giết cường giả Nội Bích là có thể nhìn ra đây là một đám người cực kỳ khủng bố.

- Chờ đã.

Bỗng nhiên ánh mắt nữ tử thướt tha ngưng lại, khom lưng ngồi xổm xuống, tìm tòi trong lồng ngực của hắn một lát, móc ra một ngón tay, nhất thời sắc mặt thay đổi:

- Đây, đây là...

-Chi, là ngón tay tiểu Thất, đáng chết!

- Nói, chủ nhân ngươi đã làm gì tiểu Thất?!

Tráng hán khôi ngô một tay nhấc cổ áo Riley, tỏ rõ vẻ dữ tợn. Riley đối mặt với khuôn mặt tràn ngập sát ý, cảm thấy không thở nổi, nhưng hắn từ phản ứng của mấy người này cũng đoán được một chút, miễn cưỡng nói:

- Chủ nhân nhà ta chỉ mang hắn đi, cũng không giết hắn, ngón tay này chỉ là để cảnh cáo, hi vọng các vị không nên lỗ mãng, các ngươi chỉ cần giúp thiếu gia nhà ta diệt trừ cao thủ Nội Bích, thiếu gia nhà ta sẽ trả lại tiểu Thất cho các ngươi, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn giữ lời nói.

- Uy hiếp ta? Ngươi tìm chết!

Tráng hán khôi ngô nổi giận, gầm thét lên giơ lên nắm đấm, quyền phong gào thét. Con ngươi Riley co rút lại, tim ngừng đập, nhưng sau một khắc, nắm đấm trước mắt lập tức đình chỉ, bị một cái tay khác kéo lại.

- Đừng kích động.

Ông lão lọm khọm ấn tay của hắn xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Riley, nói:

- Mang chúng ta đi gặp chủ tử của ngươi, chuyện này chúng ta phải đối mặt đàm luận với hắn, khuyên ngươi nên thành thật, không cần đùa giỡn tâm tư gì, chúng ta có một trăm phương pháp để ngươi khóc lóc dẫn đường cho chúng ta.

Riley vừa trở về từ cõi chết sợ hãi không thôi, nghe được hắn nói, sắc mặt khó coi, trong lòng nổi lên một tia oán khí, nhiệm vụ này cửu tử nhất sinh, Đỗ Địch An lại phái hắn tới đây, hiển nhiên đã làm tốt chuẩn bị để hắn hi sinh.

- Được.

Hắn đồng ý.......

- Thiếu gia, ngài phải chăm sóc tốt cho mình...

Barry lưu luyến không rời nói lời từ biệt.

- Có chuyện gì thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào.

Kacheeck nói. Đỗ Địch An nhìn bọn họ lục tục hạ sơn rời đi, đằng sau bọn họ là lồng giam giữ mấy bóng người tóc tai bù xù, trong đó có Hilo, Lonon, cùng với Ma Hạt quân thần cùng mấy vị Khai Hoang Giả không bị giết chết tại chỗ.

Những người này đã từng là cao thủ đứng đầu Nội Bích, hiện nay lại từng người bị nhốt bên trong xe tù dơ bẩn, thân thể xụi lơ, không có sức chiến đấu. Trong đó có Khai Hoang Giả đầu tựa trên cây cột lồng giam, nhìn mỹ cảnh sườn núi bên ngoài, ánh mắt đờ đẫn, nhếch miệng lên, tựa hồ hồn vía trên mây. Ở

trên người bọn họ tỏa ra mùi thối nam nhân nồng nặc, làm cho người buồn nôn. Ở sau những lồng giam này còn có một xe tù được phủ vải đen, bên trong chính là Hathaway toàn thân trần trụi, bên cạnh là mấy người vóc dáng gầy yếu, gầy đến mức có thể thấy rõ ràng xương ngực, hơn nữa trên thân mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít hắc ban, hoặc là mụn nhọn, những thứ này đều là vì phóng xạ trong cơ thể quá cao dẫn đến biến dị.

Còn có người khuôn mặt bẻ cong, miệng khô quắt như lão bà tám mươi, có người da dẻ sần sùi, thô ráp. Giờ phút này những người này đang ôm nhau, ngồi ở bên người Hathaway, không dám tới gần, thân thể lay động theo xe chở tù.

Trong mắt Hathaway tràn ngập oán độc, nhìn chằm chặp mấy người, ánh mắt tràn đầy sự thù hận để mấy người cảm thấy e ngại, mặc dù bọn hắn biết thiếu nữ trước mặt giờ khắc này không hề có năng lực hoạt động, nhưng vẫn không dám tới gần, làm ra sự tình khinh nhờn.

Đỗ Địch An nhìn tất cả mọi người rút khỏi Thần sơn, cũng không lâu lắm, toàn bộ thần sơn chỉ còn dư lại quang minh kỵ sĩ tuần tra, cùng với một số tôi tớ phụ trách việc vặt. Vốn Đỗ Địch An cũng dự định để những người đi cùng, nhưng dù sao bọn họ chỉ là người bình thường, nếu làm như vậy sẽ dễ dàng bị lộ, cho nên vẫn để cho bọn họ lưu lại, hắn không thể vì mình lòng dạ mềm yếu nhất thời tạo thành tổn thất lớn hơn.

Đỗ Địch An trở lại thần điện trống rỗng, giờ khắc này ngay cả Helisha cũng không ở bên cạnh hắn, hắn đã giao cho Kacheeck mang nàng về đệ nhị căn cứ, dù sao nếu như bạo phát chiến đấu, mặc dù Helisha ở bên cạnh hắn cũng khó có thể đánh lại chúa tể, hắn không muốn thân thể của nàng bị thương tổn.

Thời gian lẳng lặng trôi qua. Đỗ Địch An ngồi bên trong thần điện, đột nhiên cảm thấy một trận gió không bình thường kéo tới, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài điện, lập tức nhìn thấy đại môn bị mở ra, mấy bóng đen từ bên ngoài đi vào bên trong đại điện, tổng cộng bảy người, trong đó có Riley. Ánh mắt của hắn ngưng lại, tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng mặt đối mặt với người có thể dễ dàng giết chết hắn, trong lòng vẫn khó tránh khỏi gấp gáp, bất quá hắn đã trải qua rất nhiều tình huống tương tự, rất nhanh hắn đã bình phục lại, bình tĩnh nói:

- Các vị chính là kẻ xâm lấn đến từ ngoài bích, trước có thể thả thủ hạ của ta ra hay không, người các ngươi muốn rất an toàn, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.

Nhìn thấy câu nói đầu tiên của Đỗ Địch An là quan tâm an nguy của mình, các loại tạp niệm trong lòng Riley nhất thời tiêu tan, cảm thấy một trận xấu hổ. Trên đường đi hắn không ngừng tìm các loại lý do để biện minh chính mình cũng không làm gì sai, nhưng thời khắc này, những lý do này hoàn toàn biến mất, chỉ thấy hổ thẹn, bởi vì hắn biết, mình làm như thế, trước tiên không nói liệu mình có thể bảo toàn mạng sống hay không, chí ít Đỗ Địch An cũng vì mình mà rơi vào nguy hiểm.

Bất quá, làm thuộc hạ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới nguy hiểm của mình là do Đỗ Địch An mang tới. Hắn cũng không biết mục đích Đỗ Địch An trước tiên bảo đám người này thả hắn ra, chỉ là muốn nhờ vào đó thăm dò thái độ của bọn họ, phải vừa tới đã muốn giết hắn hay không.