Chương 869 Bàn Bạc
Chúng ta muốn gặp tiểu Thất.
Ông lão lọm khọm không để ý đến Đỗ Địch An, lạnh lùng nói:
- Lập tức giao hắn ra đây, bằng không ta sẽ để ngươi chết rất thảm!
Lời này cũ rích, Đỗ Địch An cũng không thèm để ý, nhưng khẩu âm của lão giả này khiến trong lòng hắn hơi động, tuy rằng khẩu âm của lão giả này có điểm khác biệt với ngôn ngữ thông dụng trong tòa Cự Bích này của bọn hắn, nhưng cũng không khó để hiểu, tâm tư hắn chuyển động, bình tĩnh nói:
- Ta nói rồi, các vị không cần phải gấp, tiểu Thất của các ngươi ở một nơi rất an toàn, đương nhiên, nếu như ta xảy ra chuyện, hắn không hẳn sẽ an toàn.
- Ngươi dám uy hiếp ta?!
Trong mắt ông lão lọm khọm lóe lên sát khí, bóng người hơi bước về phía trước, trong khoảnh khắc sát khí như thủy triều đánh về phía Đỗ Địch An, tựa hồ chỉ cần Đỗ Địch An nói một từ "Không", hắn sẽ động thủ ngay lập tức! Sát ý làm chấn động hồn phách người khác, làm cho người sợ hãi. Dù trong lòng đã Đỗ Địch An có chuẩn bị cũng cảm thấy run sợ, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại như cũ, mặt không biến sắc nói:
- Đây là kế hoạch của ta, ta hi vọng chúng ta có thể trò chuyện cùng nhau, dù sao mục tiêu của chúng ta giống nhau, mục tiêu của ta là phá hủy Nội Bích, làm vương nơi đây, mà các ngươi đến từ một tòa Cự Bích khác, các ngươi tới đây chỉ để cướp giật Thần Thi, người Nội Bích vây quét các ngươi khiến các ngươi chết không ít người, suýt nữa toàn quân bị diệt, đổi làm là ta sẽ không quên món nợ này đi như thế.
- Nếu mục tiêu của mọi người nhất trí, vì sao không cùng ngồi xuống trò chuyện?
Hắn nói xong nhìn ông lão lọm khọm, hiển nhiên người này chính là đầu lĩnh của bọn họ, cũng là vị cường giả cấp chúa tể kia. Thấy Đỗ Địch An không bị hắn dọa sợ, con ngươi ông lão lọm khọm híp híp, cười lạnh nói:
- Đàm luận cùng ta? Chỉ bằng ngươi cũng xứng? Ngươi thật sự cho rằng nắm tiểu Thất trong tay, ta sẽ không dám giết ngươi?
- Ngươi muốn mạng của ta, bất cứ lúc nào có thể lấy đi.
Đỗ Địch An một mặt bình tĩnh, nói:
- Coi như dùng một cái mạng của ta đổi một chiến hữu của các ngươi, nếu các ngươi muốn cảm thấy có lời thì cứ việc ra tay, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, chỉ cần ta xảy ra chuyện, tiểu Thất của các ngươi tuyệt đối sẽ chết, các ngươi không cần cân nhắc bắt giữ ta, để ta nói ra vị trí của hắn, đầu tiên ta cũng không rõ ràng vị trí cụ thể, thứ hai, nếu như ta nói ra chẳng phải là mất đi thẻ đánh bạc, chắc chắn phải chết? Đã như vậy, làm sao ta có thể nói ra?
Hắn nói rất khách quan, cũng rất rõ ràng, biểu tình không hề sợ hãi, trong cuộc đàm phán này, hắn nỗ lực tìm quyền chủ động từ bên trong.
- Tiểu tử đê hèn!
- Đại ca, để ta giết hắn, tiểu Thất lại bị tóm, thực sự là mất mặt, để hắn chết cũng được!
- Không sai, Đại ca, giết hắn!
Mấy người khác lập tức mở miệng kêu lên. Đỗ Địch An nghe được mấy người bọn họ, trong lòng cả kinh, huyết dịch toàn thân tựa hồ cũng tuôn ra mấy phần hàn khí, chẳng lẽ là mình suy đoán sai lầm? Vị hắc bào thiếu niên kia cũng không phải là một thành viên cực kì trọng yếu trong lòng bọn họ? Nghĩ tới đây, dư quang trong mắt hắn nhìn lướt qua đầu sư tử bên cạnh, chuẩn bị khởi động cơ quan thần điện.
Nhưng sau một khắc, đột nhiên trong lòng hắn vang lên cảnh báo, nếu như bọn họ thật sự muốn giết chết mình thì không cần thiết nói nhiều như vậy, trực tiếp ra tay là được, bất luận một ai trong bọn họ đều có thể dễ dàng giải quyết chính mình, dù sao,nhiệt lượng phản ứng mình biểu hiện ra chỉ là một Khai Hoang Giả mà thôi, hơn nữa trong bọn họ có Khai Hoang Giả năng lực cảm ứng, hơn nửa có thể biết được thực lực của mình. Lẽ nào là cố ý lừa mình? Không đúng, cũng có thể là xin chỉ thị, dù sao làm như thế sẽ phải đánh đổi một thành viên trong bọn họ. Trái tim của hắn lần thứ hai lạnh xuống, nhưng vẫn ôm một chút hy vọng như cũ, chờ đợi ông lão này đưa ra phản ứng.
- Được!
Ông lão lọm khọm nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nói:
- Vốn là để tiểu Thất lưu lại phòng ngừa vạn nhất, nếu hắn vô dụng như vậy, chết cũng xứng đáng, ngươi liền chôn cùng tiểu Thất đi, ta sẽ giết sạch tất cả mọi người nơi này!
Nói xong hắn nhấc chân bước ra, bước chân nhẹ nhàng, nhưng mỗi một bước hạ xuống sát ý toàn thân đều tăng lên mấy phần, đợi đi tới bậc thang phía trước Đỗ Địch An, sát khí đã tràn ngập cả tòa thần điện khiến cho người khó có thể thở dốc.
Sắc mặt Đỗ Địch An hơi trắng, tuy rằng hắn có chuẩn bị hậu chiêu, nhưng muốn chạy thoát từ trong tay một vị chúa tể cùng năm vị cường giả nội hoang vẫn là chuyện cực kì khó khăn, chuyện này với hắn mà nói vốn là một hồi đánh bạc, có vẻ hiện tại hắn sai rồi! Trái tim hắn kinh hoàng, loại này cảm giác nguy hiểm bị tử vong bao phủ đã lâu hắn không được lĩnh hội qua, nhưng lần này hắn biết không người nào có thể đến giúp mình, cũng không có bất kỳ kỳ tích gì xuất hiện, coi như là Bích Chủ bỗng nhiên trở về giết chết những kẻ xâm lấn này, cũng sẽ trong nháy mắt xóa bỏchính mình, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có thể tự nghĩ cách!
- Đã như vậy thì cùng chết đi!
Đột nhiên Đỗ Địch An cắn răng một cái, trên mặt lộ hiện ra vẻ dữ tợn, bị bức ép đến tuyệt lộ, trong lòng hắn chỉ còn dư lại sát ý, cùng với căm hận mãnh liệt! Hắn cũng không biết chính mình đang căm hận cái gì, là những kẻ xâm lấn này trước mặt, hay là người Nội Bích người, hoặc là hận chính mình nhỏ yếu không thể ra sức, hoặc là ông trời không chiếu cố hắn...
Vào đúng lúc này, sát ý cùng căm hận đan xen, hắn đã không thèm đến xỉa, chuẩn bị liều mạng chiến một trận! Ngay thời điểm hắn chuẩn bị tử chiến, ông lão lọm khọm bỗng nhiên dừng bước, sát ý trong mắt chậm rãi thu lại, hắn nhìn Đỗ Địch An thật sâu, từ vẻ mặt Đỗ Địch An lúc trước, hắn nhìn thấy ý đồng quy vu tận, hắn biết nếu tiếp tục bức bách sẽ xuất hiện tình huống xấu nhất, vì lẽ đó hắn chỉ có thể dừng lại, nhưng cứ như vậy, lá bài tẩy của bọn họ đã bại lộ trước mặt Đỗ Địch An. Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng hắn thu lại, giấu trong đáy lòng. Đỗ Địch An thấy đối phương bỗng nhiên thu lại sát ý, ý nghĩ chuẩn bị khởi động cơ quan cũng lập tức ngừng lại, ánh mắt của hắn biến ảo một thoáng, điềm nhiên nói:
- Không phải là muốn giết ta sao, làm sao lại không động thủ? Chẳng lẽ còn sợ ta, một Khai Hoang Giả nhỏ yếu?
Ông lão lọm khọm hừ một tiếng nói:
- Tuy rằng Tiểu Thất vô dụng, nhưng dùng một mạng của tên tiện dân như ngươi còn chưa đủ để trao đổi, ta tạm thời để ngươi sống thêm mấy hơi thở.
Nghe được hắn nói, trong lòng Đỗ Địch An buông lỏng, trong lòng nghiệm chứng được đáp án, xem ra là lúc trước mấy người bọn họ cố ý lừa bịp mình, cũng may mình không yếu đuối đầu hàng, vì vậy bọn họ thất bại. Mà đánh đổi của thất bại chính bọn họ bị lộ lá bài tẩy. Không thể không nói, bọn họ có nhiều loại lựa chọn, nhưng bọn họ nhưng lựa chọn một loại hiểm nhất, nếu như lá bài tẩy bị người khác nắmtrong tay còn muốn dùng đến đe dọa, không thể nghi ngờ chính là suy nghĩ bết bát nhất.
- Chẳng trách một vị chúa tể thêm vào tám vị cường giả nội hoang cấp, cướp giật một cái Thần quan nhưng lại rơi vào kết cục chật vật như vậy.
Trong lòng Đỗ Địch An có sự khinh bỉ đối với sự thông minh của bọn họ, bất quá hắn cũng không vì như vậy mà thả lỏng cảnh giác, dù sao nguyên nhân cũng là vì bọn họ coi thường hắn, đổi làm một Khai Hoang Giả khác sẽ khó tránh khỏi bị đe dọa, nếu hắn không trải qua quá nhiều lần sinh tử tuyệt vọng, hơn phân nửa cũng sẽ tước vũ khí đầu hàng, hoặc là trước tiên xoay người chạy trốn.