Chương 870 Bà Xong Xuôi
Nếu các vị muốn nói chuyện cùng ta, hi vọng miệng của các vị sạch sẽ một chút, ta cũng không muốn giao lưu cùng một con chó.
Đỗ Địch An một lần nữa ngồi trở lại vị trí, trong nháy mắt này, hắn đã chiếm cứ thượng phong, cho đối phương mấy phần hạ mã uy, vừa là thăm dò, cũng là tăng cường uy thế của chính mình, bất quá hắn cũng không thể làm quá mức. Con ngươi ông lão lọm khọm nhắm lại, sát ý hơi lóe lên, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, dời bước đến cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Giết sạch cao thủ Nội Bích, ngươi sẽ phóng thích tiểu Thất?
- Không sai.
Đỗ Địch An gật đầu.
- Hừ, vạn nhất đến lúc ngươi đổi ý thì làm sao bây giờ?
Tráng hán khôi ngô bên cạnh hung tàn nhìn Đỗ Địch An. Đỗ Địch An liếc hắn một cái đáp:
- Nếu như đổi ý chính là ta không nộp tiểu Thất cho các ngươi, vậy các ngươi còn có lý do gì không giết ta?
Nghe hắn hỏi ngược lại, gương mặt tráng hán khôi ngô đỏ lên, điều này làm cho lời của hắn có vẻ hơi bạc nhược, quả thực, nếu như đến lúc đó Đỗ Địch An không nộp ra tiểu Thất, hắn chắc chắn phải chết, bất kỳ lí do gì cũng không thể lại cứu vãn tính mạng của hắn.
- Trước tiên chúng ta muốn tận mắt nhìn thấy tiểu Thất, xác định hắn an toàn.
Nữ tử thướt tha nói với Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An lạnh nhạt nói:
- Không thể, vì bắt tiểu Thất của các ngươi, chúng ta phải tiêu hao sức chín trâu hai hổ, làm sao có khả năng để cho các ngươi chạm mặt với hắn, chẳng phải là chắp tay giao đầu của ta cho các ngươi?
Nữ tử thướt tha hơi biến sắc, vừa muốn mở miệng lại bị ông lão lọm khọm giơ tay ngăn lại, hắn nhìn Đỗ Địch An chằm chằm, nói:
- Lẽ nào ngươi liền không sợ, sau khi chúng ta giết sạch người Nội Bích, nhận được tiểu Thất lại giết chết ngươi sao?
Đỗ Địch An sớm đã đoán được hắn sẽ hỏi như thế, không chút nghĩ ngợi nói:
- Đương nhiên sợ, vì vậy chờ ta xác nhận các ngươi đã giết sạch cao thủ Nội Bích, ta sẽ để người của ta giao tiểu Thất cho các ngươi, còn ta sẽ tránh né một đoạn thời gian, ta tin tưởng các vị đường xa mà đến từ một Cự Bích khác, cũng không nghĩ ở mãi nơi đất khách quê người đâu, dù sao, vạn nhất Bích Chủ trở về, có thể một người các ngươi cũng chạy không thoát.
- Tiểu tử giảo hoạt!
Ông lão lọm khọm thầm nghĩ trong lòng, Đỗ Địch An nói ra phương pháp này, quả thực là một biện pháp khả thi, nếu như hắn trốn đi, trong một thời gian ngắn bọn họ đúng là không hẳn có thể tìm ra hắn, dù sao nơi này là sân nhà đối phương, hoàn cảnh địa lý quen thuộc, hơn nữa không hẳn đối phương sẽ trốn trong Nội Bích, có thể ẩn thân tại một khu vực lớn ở Ngoại Bích, lấy tốc độ của mấy người bọn họ, muốn tìm thấy Đỗ Địch An trong một khu vực rộng lớn, hầu như không có khả năng, trừ phi ôm cây đợi thỏ, nhưng như vậy cũng sẽ khiến bọn họ gặp nguy hiểm.
- Đã như vậy, làm sao chúng ta có thể chắc chắn ngươi sẽ thực hiện lời hứa?
Ông lão lọm khọm chăm chú nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Nếu như sau khi chúng ta làm xong chuyện, ngươi trực tiếp chạy trốn mà không đem trả tiểu Thất, chẳng phải chúng ta cũng không làm gì được ngươi?
Đỗ Địch An thấy hắn hỏi như thế, trong lòng lắc đầu thở dài, chăm chú:
- Nếu như ta không trả tiểu Thất lại cho các ngươi, không phải bằng với nhốt mấy con mãnh hổ các ngươi trong cùng một lồng sắt với mình sao?
Lời này vừa nói ra, ông lão lọm khọm liền thay đổi sắc mặt. Nữ tử thướt tha cùng đám người tráng hán khôi ngô phản ứng ngưng trọng, mặt biến sắc, kinh nộ nhìn Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An cố ý nói mờ mịt, không nói ra suy nghĩ của chính mình, nhưng thông qua phản ứng của mấy người, trong lòng hắn đã biết suy đoán của mình không sai, tiểu Thất chính là một khâu trọng yếu để bọn họ trở về! Hơn nữa, từ cuộc nói chuyện vừa xong hắn đã thăm dò ra những người này cũng không phải là đến từ Thần quốc, mà là đến từ một Cự Bích khác!
Tin tức này có rất lớn ý nghĩa đối với hắn, dù sao tính chất của hai việc này không giống nhau, nếu như là đến từ Thần quốc liền nói rõ Sylvia Cự Bích đã gặp phải Thần quốc chèn ép, tương lai tuyệt đối là vùng đất thị phi, nhanh chóng rời đi là một biện pháp hay. Nếu như là đến từ một Cự Bích khác thì có rất nhiều vấn đề cùng tin tức, nhưng hắn biết giờ khắc này không nên nói nhiều.
- Ngươi!
Tráng hán Khôi ngô cắn răng, nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chặp Đỗ Địch An:
- Ngươi đã làm gì tiểu Thất rồi, hắn đã nói cho ngươi cái gì?!
Sắc mặt ông lão lọm khọm âm trầm, hắn biết việc đã đến nước này, coi như tiểu Thất không nói gì, từ biểu hiện của bọn họ cũng đủ cho Đỗ Địch An biết được đáp án, đã như thế, đối phương chẳng khác nào đã nắm giữ mạch máu của bọn họ, trận đàm phán này hầu như không có ưu thế gì, mặc dù sức mạnh của bọn họ cường thịnh, có thể dễ dàng bóp chết Đỗ Địch An giống như bóp chết một con kiến, nhưng vào lúc này đối phương lại là chúa tể, có thể chúa tể tính mạng của tất cả bọn họ!
- Nên nói ta đã nói rồi.
Đỗ Địch An hoàn toàn bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:
- Giết sạch cao thủ Nội Bích, sau đó rời khỏi tòa Cự Bích này, ta thì sẽ trả tiểu Thất cho các ngươi, dù sao thứ ta muốn chính là quyền thống trị Cự Bích này, mà thứ các ngươi muốn chính là Thần quan, đây là một giao dịch hai bên cùng có lợi, nói tới chỗ này ngược lại ta có điểm hiếu kỳ, các ngươi muốn Thần quan để làm gì, có thể tiết lộ một chút không?
- Nghĩ hay lắm!
Khôi ngô tráng hán trợn mắt nói. Con ngươi ông lão lọm khọm híp lại, chăm chú nhìn Đỗ Địch An, nói:
- Ngươi không biết tác dụng Thần Thi?
- Một bộ thi thể, có thể có tác dụng gì để các ngươi ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này cướp giật?
Đỗ Địch An lộ ra vẻ mặt tương đối hứng thú, nói:
- Nếu như các vị đồng ý, không ngại giảng giải cho ta một chút.
- Ngươi không phải người thú ma gia tộc?
Ông lão lọm khọm hỏi ngược lại.
- Nếu như vậy ta sớm đã bị diệt trừ.
Đỗ Địch An nói:
- Theo lời ngươi nói, bí mật Thần Thi phải là người thú ma gia tộc mới biết được?
Ông lão lọm khọm nhìn hắn một lúc, không nói cái gì nữa, giơ tay ra hiệu tên béo phóng thích Riley, sau đó nói:
- Chờ ta xong việc, nếu như ngươi không giao tiểu Thất ra, hậu quả tuyệt đối nghiêm trọng hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng.
Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng sát ý trong lời nói khiến cho người khác không rét mà run. Đỗ Địch An cảm nhận được trong con ngươi hắn mang sát khí nồng nặc, hắn khẽ gật đầu nói:
- Ta sẽ không để cho các vị thất vọng, hi vọng các vị cũng không để cho ta thất vọng, nói chuyện lâu như vậy, còn chưa thỉnh giáo tên các vị?
- Tên thì không cần.
Ông lão lọm khọm xoay người rời đi.
- Ngược lại ngươi cũng sẽ chết rất nhanh.
Tráng hán khôi ngô xoay người đuổi theo, cười gằn ném câu tiếp theo.
- Chít chít chi, kẻ phản bội cấu kết ngoại địch, chỗ nào cũng có, thật thú vị...
Mấy người không lưu luyến nữa, dùng biểu tình xem thường liếc nhìn Đỗ Địch An, xoay người rời đi. Đỗ Địch An lẳng lặng nhìn bóng lưng bọn họ ra khỏi thần điện, ánh mắt hơi lấp lóe, chờ sau khi tất cả bọn hắn đều rời đi mới thu hồi ánh mắt, quay sang Riley nói:
- Đi thông báo cho Noyes ở đệ nhị căn cứ, để hắn tới nơi này quản lý sự vụ, hiện tại ta muốn đi Nội Bích một chuyến.
- Đi Nội Bích? Tại sao?
Riley ở một bên đã nghe hiểu cách làm của Đỗ Địch An, trong lòng có cảm giác nói không ra lời, vừa cảm thấy thiếu niên này đáng kính, lại cảm thấy đáng sợ, cấu kết ngoại địch tàn sát người Nội Bích, hắn khó có thể tiếp thu chuyện này, trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng hắn không dám biểu hiện ra, nhất thời trong lòng hoang mang, chẳng lẽ nói cuối cùng chính nghĩa sẽ thua tà ác?