← Quay lại trang sách

Chương 871 Mở Thần Quan

Đám người ông lão lọm khọm ôm thần quan bay ra khỏi núi Uto, dừng lại trên Cự Bích cao vót.

- Đại ca, chúng ta thật sự để cho tiểu tử kia tùy ý bài bố sao, lại coi chúng ta là quân cờ để lợi dụng, tức chết ta rồi.

Tráng hán khôi ngô nói tới chỗ này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nữ tử thướt tha liếc nhìn hắn một chút, nhìn vềphía ông lão lọm khọm nói:

- Đại ca, hẳn là tiểu tử này không biết tác dụng thần quan, xem ra lời của hắn nói hẳn là không phải giả, muốn mượn tay chúng ta diệt trừ cản trở để mình leo lên vương vị, hừ, một tiểu nhân bị lợi ích làm cho mê muội đầu óc!

- Nếu như hắn biết tác dụng thần quan thì sẽ không để chúng ta cướp đi thần quan dễ dàng như vậy, không còn Thần Thi, Thần bích này sớm muộn cũng bị hủy diệt.

Tên béo gãi cái bụng, nói:

- Nhưng cũng không bài trừ khả năng hắn biết việc này nhưng cố ý giả ngu, cứ như vậy, hắn cũng chưa chắc sẽ để chúng ta rời đi, rất có khả năng đây là một âm mưu, mặc cho chúng ta giúp hắn diệt trừ những tên đáng chết kia, cũng chưa chắc hắn sẽ trả tiểu Thất lại cho chúng ta, nếu như không có tiểu Thất, chúng ta vượt qua hoang khu, ngoại trừ Đại ca ngài có mấy phần khả năng còn sống, chúng ta đều phải chết.

Ông lão lọm khọm hơi híp mắt lại, nói:

- Muốn lợi dụng chúng ta, không biết tự lượng sức! Tiểu Tam, ngươi lưu lại giám thị người này, năm người chúng ta đi Nội Bích báo thù cho bọn người lão Cửu lão Thập là được.

Thướt tha nữ tử thở dài, nói:

- Đáng tiếc, lão Cửu chết rồi, bằng không để hắn theo dõi không thể thích hợp hơn, ta chỉ chuyên về nhận biết, trên phương diện ngụy trang cũng không có lợi hại như lão Cửu, chỉ mong bọn người bên kia không cao thủ nhận biết.

- Lúc trước ngươi ở bên trong thần điện kia, có cảm nhận được người khác không?

Tên béo hỏi.

- Không có.

Nữ tử thướt tha lắc đầu:

- Chỉ có một mình hắn, lức ở bên trong thần điện kia ta cảm nhận được khí tức cùng với mùi vị huyết dịch của tiểu Thất, nhưng đã bị tiêu trừ, hẳn là tiểu Thất đã rơi vào trong tay hắn, hơn nữa bị thương không nhẹ.

- Có thể bắt được tiểu Thất, lấy sức mạnh người này khó có thể làm được, hắn hẳn chỉ là một tên chân chạy, sau lưng có hậu trường.

Tên béo trầm ngâm một chút, quay sang ông lão lọm khọmnói:

- Đại ca, không bằng ta cùng tam muội cùng lưu lại đi, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, coi như xảy ra vấn đề gì cũng có thể chạy thoát, bốn người các ngươi hẳn là đủ rồi, nếu như xuất hiện cao thủ cấp chúa tể, Đại ca ngài tuyệt đối không nên mạnh mẽ chống đỡ.

- Ta biết.

Ông lão lọm khọm khẽ gật đầu:

- Ngươi lưu lại cũng tốt.

- Đại ca, mang thần quan theo không tiện, chúng ta vứt bỏ thần quan lấy Thần thi đi.

Ánh mắt nữ tử thướt tha chuyển đến thần quan to lớn màu bạc, nói:

- Nói đến, chúng ta còn chưa từng thấy thần che chở tòa thần bích này đây.

Ánh mắt ông lão lọm khọm hơi động, gật đầu đồng ý, tiến tới một bên thần quan, tìm tòi chốc lát, tìm tới một chỗ ngồi, giơ tay giơ lên, ca một tiếng, một luồng hơi lạnh giống như sương trắng từ bên trong thần quan lan tràn ra đập vào mặt. Đột nhiên ông lão lọm khọm biến sắc, che miệng lùi về sau, nói:

- Có độc, tản ra!

Những người khác nghe vậy vội vàng lùi về sau, nhưng lão Lục khuôn mặt anh tuấn cách đó khá gần, không tránh kịp, bị sương trắng tràn trên mặt, nhất thời phát ra tiếng kêu thảm. Tên béo ở bên cạnh hắn một tay chộp tới, ném hắn ra ngoài mấy chục mét, rơi trên mặt đất. Những người khác vội vã đuổi tới, nhất thời nhìn thấy gò má lão Lục bị chất lỏng không rõ ăn mòn, bốc lên từng trận khói trắng, khuôn mặt đã thối rữa, hơn nữa trên mặt thối rữa có bọt khí nóng rực, ồ ồ vang vọng giống như dung nham. Mọi người ngơ ngác, tên béo vội vàng ra tay, nhấc hắn lên, bàn tay lớn đè đầu của hắn lại, nhét vào trong bụng của mình. Sau một chốc, hắn mới đưa lão Lục ra, chỉ thấy gò má lão Lục đã rối tinh rối mù, ngũ quan bị hòa tan như tượng sáp, da thịt nhăn nheo, xấu xí kinh sợ, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Tên béo há miệng lớn thở dốc, trên mặt có một tia thống khổ, cắn chặt hàm răng.

- Lão nhị, ngươi thế nào?

Ông lão lọm khọm vội vàng nói. Tên béo khẽ lắc đầu, ôm bụng nói:

- Hơi lợi hại, ta cần nghỉ một lúc.

- Đám chết tiệt khốn nạn, ta xxx!

Tráng hán khôi ngô tỏ rõ vẻ phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm. Nữ tử thướt tha nhìn lão Lục run run rẩy rẩy nói:

- Ngươi ổn không?

Lão Lục thân đau đến phát run, liên tục run cầm cập. Ông lão lọm khọm liếc mắt nhìn hắn, thấy thân thể hắn không có gì quá đáng lo ngại, hơi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thần quan ở xa xa, nhất thời thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một con bò sát màu đen từ trong khe hở thần quan lao ra, nhanh chóng tràn tới bọn họ.

- Là độc trùng!

Nữ tử thướt tha cũng chú ý tới, vội vàng nhắc nhở.

- Ta đến!

Tráng hán khôi ngô rít gào một tiếng, vứt ra đại đao, chủ động xông lên trên. Đại đao hắn quét ngang, vung độc trùng tới Cự Bích, có con bị đập chết tại chỗ. Những người khác cũng lập tức tiến lên hỗ trợ, trong nháy mắt, độc trùng màu đen giống như hồng thủy này đã bị quét sạch, chỉ để lại thi thể độc trùng đầy mặt đất cùng với máu tươi màu xanh sẫm, tỏa ra từng mùi tanh tưởi. Mùi tanh tưởi này khiến cho người đầu váng mắt hoa, cũng may mấy người có thể chất hơn người, dưới tình huống không trực tiếp trúng độc thì vẫn có thể chịu đựng được. Ông lão lọm khọm nhấc chân đá một cái, oành một tiếng, nắp thần quan vung ra, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, lượng lớn hàn khí màu trắng từ bên trong lan tràn ra ngoài. Mấy người cấp tốc lui lại, trong đó người yêu thích nói chuyện duỗi ra một đôi cánh to lớn trên lưng, nhìn giống như con dơi, nhanh chóng vỗ vỗ, thổi tan khí lạnh, dưới đáy thần quan hiển lộ ra. Ông lão lọm khọm chậm rãi tới gần cẩn thận từng li từng tí một, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy bên trong thần quan không có thứ gì, căn bản không có Thần Thi! Sắc mặt hắn âm trầm, ngón tay nắm đến vang lên kèn kẹt, trên mặt tràn đầy sát khí.

- Là giả?

Những người khác cũng nhìn thấy tình huống bên trong thần quan, nhất thời sắc mặt trở nên phẫn nộ. Bọn họ hi sinh ba người, tiểu Thất lại mất tích, kết quả thật vất vả mới lấy được thần quan tới tay, lại là cái hàng giả! Hơn nữa còn suýt nữa khiến cho lão Lục mất mạng!

- Ta xxx!

Tráng hán khôi ngô chém một đao lên Cự Bích, lưu lại một vế cắt nhỏ.

- Chúng ta lại ôm một thần quan độc trùng chạy khắp nơi, sớm biết vậy, lúc trước đã mở ra thần quan ngay dưới lòng đất.

Nữ tử thướt tha vừa tức giận, cũng vô lực, vốn là tới đây tràn đầy tự tin, đặc biệt là sau khi hiểu rõ tình huống tòa thần bích này, tự tin càng lớn hơn, nhưng không nghĩ tới trong nháy mắt liên tục bị đả kích, bỗng nhiên nàng rất hối hận, sớm biết như vậy thì cẩn thận một ít, thăm dò một quãng thời gian, bảo đảm không có sơ hở nào, lặng lẽ đánh cắp thần quan, nếu như vậy sẽ vừa không xuất hiện hi sinh, cũng có thể tìm được thần quan chân chính, bình yên rời đi.

- Đại ca, chúng ta giết về đi, giết sạch bọn họ!

Tráng hán khôi ngô tỏ vẻ phẫn nộ, hướng về ông lão lọm khọm nói. Ánh mắt ông lão lọm khọm âm trầm, nhìn chằm chằm thần quan trống rỗng không nói gì, qua hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Chúng ta thay đổi sách lược một chút.

- Thay đổi sách lược?

Tên béo nhìn hắn, trong mắt lộ ra một tia nghiêm nghị.